Nếu Mục Lâm Kiên muốn ở cùng người phụ nữ nào, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể quấn vòng vài vòng quanh trái đất.
“Thích nhất Tiểu Phú Xuyên?” Mục Lâm Kiên nhìn về phía vị trí đầu tiên trong danh sách.
“Không thể thích sao?”
Vũ Vân Hân buồn bực, chẳng lẽ lại không thể theo đuổi thần tượng?
“Hát riêng cho em thì sao nào?”
Vũ Vân Hân sợ là mình đang nghe nhầm, không thể tin được mà nhìn về phía Mục Lâm Kiên: “Thật sự à?”
“Ừ.”
Thế nhưng cứ cảm thấy là lạ ở đâu ấy?
Vũ Vân Hân xác nhận lần nữa: “Vậy lúc nào bắt đầu? Em thật sự có thể gặp mặt anh ta một lần à?”
“Ừ.”
Gặp một minh tinh đối với Mục Lâm Kiên không phải chuyện khó gì.
Anh tiện tay gọi một cuộc điện thoại, chỉ dùng một phút đồng hồ, Tiểu Phú Xuyên đang ca hát trên TV lập tức nhận được thông cáo, rời sân khấu bằng tốc độ nhanh nhất.
Trận tiếp theo sẽ không nhìn thấy hình ảnh Tiểu Phú Xuyên.
Mục Lâm Kiên thờ ơ ngồi trên ghế ngồi, kiêu ngạo bắt chéo hai chân, vui vẻ chơi điện thoại trong tay, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn theo tiết tấu.
Không hiểu sao Vũ Vân Hân lại bắt đầu lo lắng.
Không thể tin được có một ngày cô được gặp thần tượng trên TV của mình ngoài đời thật.
Cô không nhịn được lấy đồ trang điểm ra, bắt đầu sửa sang lại vẻ ngoài.
Bánh Bao cùng Màn Thầu vừa ăn cơm, vừa chờ đợi trò hay.
Bọn họ lén lút thảo luận nói: “Anh trai nhỏ đáng thương lại trở thành vật hi sinh.”
“Lại một lần nữa Mục Lâm Kiên nói cho chúng ta biết, uy lực của tiền cùng quyền thế, thật sự có thể coi trời bằng vung.”
Há Cảo cũng đã chạy tới ngồi cùng một chỗ xem cuộc vui.
Lúc này cửa bệnh viện có một đám người vội vã chạy đến.
Mặc quần áo bình thường, dưới sự dẫn dắt của người đại diện tiến về trước phòng bệnh của Vũ Vân Hân.
“Cốc cốc.”
Một hình dáng quen thuộc đi đến.
Anh ta khiêm tốn cúi đầu chào tất cả mọi người trong phòng, nhất là lúc nhìn thấy Mục Lâm Kiên, nụ cười sáng lạn bình thường đã cứng lại rồi.
Tiểu Phú Xuyên không hiểu sao đột nhiên cảm thấy một loại áp lực vô hình, vốn dĩ anh ta đang tràn đầy sức sống, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ thấy người phụ nữ trước mắt này hai mắt tỏa sáng, kích động gọi anh ta.
Thật ra đối với anh ta mà nói, đây như thể tử thần mời gọi.
“Xin chào. Tôi là Tiểu Phú Xuyên. Thật hân hạnh khi được gặp cô Vũ.” Anh ta rất thức thời giữ khoảng cách nhất định với Vũ Vân Hân, hoàn toàn không dám tới gần.
“Tôi có thể ôm anh một cái không?”