“Anh khiến dì sợ đấy” Vũ Vân Hân vội vàng an ủi: “Anh ấy là người tốt, chỉ là trông có chút hung dữ thôi.”
Mục Lâm Kiên không nói gì, liếc mắt nhìn một cái, vô thức nhìn mình trong cửa sổ: Hung dữ chỗ nào chứ. Rõ ràng là rất đẹp trai.
“Dì à, dì không cần sợ đâu, chúng con sẽ bảo vệ dì thật tốt, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, con phải quay về rồi”
“Phải thường xuyên tới đấy” Dì không nỡ buông tay Vũ Vân Hân.
“Con sẽ tới thường xuyên”
Vũ Vân Hân thử buông tay ra nhưng bị dì giữ chặt, dường như bà ấy sợ phải ở đây một mình. Mục Lâm Kiên bước đến bên cạnh giường, nhìn bà với đôi mắt lạnh lùng: “Buông người phụ nữ của tôi ra”
“Anh tránh qua bên kia đi” Vũ Vân Hân đảo mắt: “Anh hung dữ quá rồi, đừng làm dì tôi sợ”
Mục Lâm Kiên vô tội, xoay người yên lặng đứng sang một bên.
Đêm dần khuya, dì ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Vũ Vân Hân. Sự dịu dàng này của cô đều thu hết vào trong mắt Mục Lâm Kiên. So với Vũ Vân Hân hung dữ thường ngày thì cô bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều.
“Cảm ơn anh” Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Vũ Vân Hân đã nhìn anh cười. Thân hình bé nhỏ tựa vào vòng tay anh đầy trìu mến. Cảm giác an toàn này của Mục Lâm Kiên e răng chẳng ai có thể đem đến cho cô được.
“Em mời anh ăn khuya nhé” Cô như một con mèo nhỏ, chủ động nắm tay anh. Làn da mềm mại khiến anh mềm lòng. Trong phút chốc, anh nắm tay giữ chặt lấy cô. Mười ngón tay đan chặt như thể tim liền tim vậy, xen giữa các ngón tay là bàn tay nhỏ, không biết vô tình hay cố ý mà vuốt ve ngón tay Mục Lâm Kiên. Kiểu xúc cảm nhẹ nhàng này, người phụ nữ này đang đùa với lửa.
Mục Lâm Kiên siết chặt tay lại, Vũ Vân Hân cười khúc khích: “Làm sao vậy, không cho chọc nữa?”
Thật không hiểu có phải do thời tiết hôm nay oi bức hay không mà đêm nay cô luôn muốn cùng người đàn ông này phát sinh chuyện gì đó.
Thật ra thì đều đã đến tuổi thành sói hóa hổ, nét ngượng ngùng của thiếu nữ xuân thì từ lâu đã không còn nữa rồi.
Mục Lâm Kiên sải bước về phía trước, mạnh mẽ kéo cô vào một con ngõ tối và nhỏ. Có lẽ do bình thường đi đâu cũng có ba tên nhóc đi theo cản trở anh phát huy, khó khăn lắm mới được tận hưởng thế giới hai người như đêm nay…
Vũ Vân Hân choàng tay lên cổ anh, vừa bị đẩy vào tường liền chủ động hôn lên môi anh. Hai người ôm nhau ở đó, không khí ái muội tràn ngập khắp nơi…
“Hai người đang làm gì vậy?”
Đột nhiên có giọng trẻ con trong trẻo cất lên, Mục Lâm Kiên nhíu mày, cảm giác có ai đó đang ôm lấy chân mình.
Há Cảo ngước mắt lên: “Làm sao lại hôn nhau sau lưng chúng con?”
Một lúc sau, Màn Thầu và Bánh Bao cũng xuất hiện. Ba đôi mắt sắc bén nhìn về phía Mục Lâm Kiên, bĩu môi nhỏ nói: “Con cũng muốn hôn hôn: Một màn này khiến cả Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân đều mất hứng.
Vũ Vân Hân vội buông tay ra, thế nhưng lại bị Mục Lâm Kiên mạnh mẽ giữ chặt. Anh lạnh lùng nhìn ba đứa trẻ trước mặt: “Tránh sang bên kia”
“Bọn con cũng muốn chơi cùng hai người”
Mặc dù trông bọn trẻ rất lơ mơ thế nhưng hiện tại trong lòng chúng rất khó chịu.
“Chú không chơi cùng bọn con, bọn con sẽ đưa Búp Bê đi” Nói rồi, ba đứa nhóc liền gỡ bàn tay đang giữ lấy Vũ Vân Hân ra, mạnh mẽ kéo người phụ nữ trong tay anh đi khỏi.