Nhưng mà căn cứ thể trạng cùng vóc dáng để phán đoán, hẳn chính là người đàn ông đã bắt Vũ Vân Hân đêm hôm đó ở bệnh viện.
Lại là mùi áo mưa gay mũi.
“Dì không cần phải sợ. Con tới bảo vệ dì” Vũ Vân Hân nắm chặt tay dì.
Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay lập tức làm ấm bàn tay lạnh như băng của dì.
Bà nắm thật chặt tay Vũ Vân Hân, sợ sệt mở mắt ra, hốc mắt đỏ lộ ra vẻ khiếp sợ: “Sợ…”
Thật ra độ nhạy cảm của con người rất cao, nhất là thời điểm nguy hiểm đến gần.
Bà cảm nhận được người đàn ông bị bắt chính là người đến giết bà.
“Tôi… không c‹ Bà kích động mà lôi kéo Vũ Vân Hân như có rất nhiều điều muốn nói, có thể là do hơi thở hổn hển đứt quãng, chỉ nói được thưa thớt một hai chữ.
Vũ Vân Hân ý thức được toàn thân bà đang run rẩy, vì vậy để cho vệ sĩ dẫn người đàn ông ra ngoài, cố gắng làm cho tâm tình dì có thể bình ổn trở lại.
“Con rót cho dì một cốc nước nhé”
Vũ Vân Hân cầm cốc lên, nhưng tay vẫn bị dì nắm chặt.
Bà hình như cho rằng cô giống như người nhà, ánh mắt luôn yên lặng nhìn cô.
Thật ra đây là lần đầu tiên cô và mẹ Hoàng Hà gặp nhau, bởi vì biết con gái của dì chết rồi nên Vũ Vân Hân mới có ý định qua đây xem.
Ai biết rằng vừa đến cửa, Vũ Vân Hân liền ngửi được một hương vị vô cùng quen thuộc.
Đó là mùi nhựa plastic của áo mưa mới, dọc theo hướng hành lang đi lên phía trước.
Vừa hay là phòng bệnh của mẹ Hoàng Hà.
Lúc đó không có vào cửa, thông qua cửa sổ thủy tinh, bên trong không có người.
Phản ứng đầu tiên của cô là đối phương đến thăm dò vị trí, cho nên cô tranh thủ thời gian xin sự giúp đỡ từ Mạc Lâm Kiên, sắp xếp vài vệ sĩ đến ẩn nấp.
Không ngờ rằng, đợi trọn vẹn ba tiếng sau mục tiêu mới xuất hiện.
“Xin chào. Tôi Dì uống nước xong, cuối cùng ổn định lại, y y a a mà bắt đầu nói chuyện, chỉ là nói không đầy đủ được toàn bộ.
“Di, con là đồng nghiệp của Hoàng Hà, con tên Vũ Vân Hân. Hoàng Hà thường nhắc về dì với con, dì thật sự là một người mẹ tốt, có thể dạy được Hoàng Hà ưu tú như vậy”
Nghe được những lời khách sáo, nước mắt dì không ngăn được mà chảy xuống, tấm tứt mà khóc lên.
“Cảm ơn con nhé. Con là một người rất tốt, Hoàng Hà… nó…”
“Không có gì ạ, dì còn có con, con sẽ thường xuyên đến thăm dì, cũng sẽ ở bên cạnh dì. Dì không phải sợ hãi.”
Kỳ thật Vũ Vân Hân nhớ đến mẹ của mình, cùng là từ ICU đi ra, sinh hoạt vẫn không thể tự lo liệu, bản thân con gái không thể bên cạnh chăm sóc, cho dù thuê người chăm nom, nhưng nói thật lòng cũng không phải không lo lắng.
Lúc đó mẹ nhất định rất hi vọng cô ở bên cạnh.
Cho dù là gặp một lần cũng tốt.
“Dì biết con đó” Hai tay dì nắm lấy Vũ Vân Hân, nghẹn ngào nức nở.
Đột nhiên, hai mắt ướt át của dì đường hoàng trừng lớn, hoảng sợ nhìn về cửa ra vào.
Bầu không khí quái dị khiến Vũ Vân Hân cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ thấy dì nắm lấy tay cô càng ngày càng chặt…Vũ Vân Hân quay lại, theo hướng tầm mắt mình, trông thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng ở cửa. Trong phút chốc liền thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là ai.
“Vẫn chưa quay về?”
Ngữ khí lạnh lùng của Mục Lâm Kiên khiến dì sợ hãi.