“Mục Lâm Kiên là người xấu, toàn lợi dụng lúc chúng ta không để ý để bắt nạt Búp Bê của chúng ta. Búp Bê à, lần sau nếu có gặp chuyện như thế này nữa, mẹ nhất định phải báo cảnh sát có hiểu không” Ba đứa bé nghiêm khắc nói.
Vũ Vân Hân chưa bước tới hai bước liền quay đầu nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau. Thật ra thì cô cũng rất muốn, rất lâu rồi không trải qua cảm giác kích thích đó, đặc biệt là thân hình Mục Lâm Kiên quá quyến rũ rồi, cả gương mặt kia, hơn nữa… Vũ Vân Hân càng nghĩ mặt lại càng nóng lên.
“Búp Bê, mẹ lại đang nghĩ gì vậy, chúng con đang nói nghiêm túc đấy”
“Thật ra, mấy đứa không cảm thấy Mục Lâm Kiên cũng rất tốt sao?
Giúp mẹ rất nhiều việc”
Ba đứa nhóc vỗ bàn tay nhỏ của mình lên trán Vũ Vân Hân: “Chiêu trò cả, lợi dụng nam sắc để dụ dỗ gái ế”
“Nhưng mà gái ế cũng có sức hút của gái ế mà, dù sao thì mẹ cũng không thiệt gì”
Ba đứa trẻ âm thầm liếc nhau một cái, vươn tay ra sờ trán Vũ Vân Hân, cảm thấy nhiệt độ rất nóng: “Thảo nào lại nói chuyện kỳ quái như vậy, thì ra là sốt rồi.”
Vũ Vân Hân nhoẻn miệng cười khúc khích: “Mẹ không có bệnh” Vừa nói ngón tay cô vừa trượt xuống cổ áo, thuận thế cởi ra.
“Búp Bê, mẹ muốn làm gì? Đang yên đang lành lại cởi áo ra làm gì chứ?” Bọn nhỏ vội vàng cởi áo khoác ra đắp lên.
Đôi tay không an phận kia lại nắm áo khoác ném đi.
“Người ta muốn được hôn nhẹ, ba đứa nhỏ, đến đây nào, hôn nhẹ một cái”
Nghe những lời thần kinh này, ba đứa nhỏ thật sự không còn lời nào để nói nữa, họ cạn lời thật sự rồi.
Bọn nhỏ nắm khuôn mặt cô dùng sức lay: “Tỉnh lại đi mẹ. Tỉnh lại đi.”
Cô bỗng nhiên nhìn về phía bọn nhỏ nói: “Thật là nhỏ đấy”
Ba đứa nhỏ cảm thấy bị tổn thương tới rồi Tụi nó làm gì nhỏ chứ, chỉ là vẫn chưa lớn lên thôi được không.
“Mẹ nhìn xem có chút nào giống bộ dạng người mẹ không chứ?” Ba đứa nhỏ nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô “Mẹ vốn là mẹ con, còn có thể làm giả được sao? Gọi Mục Lâm Kiên đến đây cho mẹ, hôm nay bà đây muốn hắn phải phục vụ thật tốt.”
Nói xong, cô xoay người mở cửa xe.
Một luồng gió lạnh tràn vào.
“Mục Lâm Kiên chết nơi nào rồi? Gọi hắn ra đây cho bà” Cô lớn tiếng ồn ào, hoàn toàn không sợ sẽ mất mặt chút nào.
May mắn bây giờ đang là đêm khuya không người, bằng không cũng không biết mất mặt tới cỡ nào.
Vũ Vân Hân lảo đảo đi về phía trước, mỗi bước đi tựa như đang trên mây vậy, nhẹ phiêu phiêu.
Ba đứa nhỏ rất lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện vội vàng chạy tới: “Chúng ta cần phải đưa mẹ trở về”
Nhưng mà làm thế nào để đưa mẹ các cậu về được thật sự là một vấn đề nan giải.
Theo Vũ Vân Hân đi về phía trước, phát hiện ra chiếc xe quen thuộc.
Mục Lâm Kiên vẫn chưa rời đi.
Các cậu hoài nghi Búp Bê nhà bọn họ chắc là bị bỏ thuốc rồi. Các cậu không thể để mẹ tiếp tục ở gần xung quanh đây được nữa.
Nếu không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Vạn nhất bây giờ lại sinh một cái tiểu tứ tiểu ngũ, vậy thì bọn họ sẽ không còn chút địa vị gì nữa rồi.
“Bằng mọi giá chúng ta cũng phải đưa…”