Sao Kim tỉnh dậy một lần nữa khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng có lẽ bọn bắt cóc đã trở lại. Không lẽ anh Choi Won Kyung bị bắt rồi sao? Không ngờ bọn chúng ra tay nhanh lẹ như vậy. Cô Lee cũng đã ngồi dậy, hai cô gái ngồi bên nhau run rẩy, không ai biết số phận của mình sẽ ra sao.
Gã mặt thẹo đẩy anh Choi Won Kyung vào phòng khiến anh ta bị ngã chúi mũi xuống đất. Anh ta cố gắng ngẩn đầu lên hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
Gã mắt hí quăng tấm vải màu đen tới trước mặt anh Choi Won Kyung rồi tới ngồi xuống ghế, hắn ung dung châm một điếu thuốc rồi nói: “Tấm bản đồ này của mày phải không? Mau nói cho tao cách giải bí mật của nó. Nhanh lên, tao không có thời gian đâu.”
anh Choi Won Kyung sửng sốt cầm tấm vải lên xem xét rồi nói: “Tấm bản đồ này đúng là của tôi, nhưng tôi không biết giải bí mật của nó.”
Gã mắt hí không nói gì mà chỉ phất tay một cái, gã mặt thẹo đứng bên nhanh chóng gật đầu rồi bước tới.
Một tiếng rít cất lên: “Có chịu nói không hả?” Kèm theo là tiếng đấm đá hụych, đụi, rầm rầm, hự vang lên. Tội nghiệp cho anh Choi Won Kyung phải chịu một trận đòn tra tấn tàn bạo.
Mặt mày anh Choi Won Kyung đầy máu, anh bị đánh đến thừa sống thiếu chết, chỉ còn sức thều thào: “Tôi không biết gì hết.”
Đại ca mắt hí ngồi nhìn thấy ngứa mắt, hắn búng tàn thuốc nói: “Mày đang gãi ngứa cho nó hả mặt thẹo? Mất thời gian quá, lấy dao ra đây.”
Ở góc bên này, Sao Kim hoảng sợ nhắm tịt hai mắt lại, nhưng cô Lee thì lại vô cùng hào hứng, chỉ thiếu điều reo lên cổ vũ. Anh Choi Won Kyung uất hận nhìn sang cô ta. Cùng bị bắt về, nhưng cô Lee có thể thong thả ngồi xem, còn anh thì bị đánh đập dã man, thế giới này thật không công bằng. Khi anh biết rằng nguyên nhân của sự đối đãi bất công này là vì lúc mới bị bắt cô Lee đã ngoan ngoãn giao nộp tấm vải được coi là bản đồ kho báu đồng thời còn mau mắn nói cho đại ca mắt hí biết anh chính là chủ nhân thật sự của nó khiến cho anh bị bắt thì anh còn uất hận hơn. Oan gia ngõ hẹp, thù mới nợ cũ càng thêm chất chồng, anh thầm thề ở trong lòng, nếu thoát được thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô Lee.
Một tên đàn em đem ra một cây dao dài bén ngót, đại ca mắt hí nhẹ nhàng nói: “Chặt tay chặt chân nó cho anh, coi nó còn cứng đầu không.”
Choi Won Kyung hoảng sợ run rẩy, lắp bắp nói: “Đừng, tấm vải này đúng là báu vật gia truyền của nhà tôi, nhưng nếu tổ tiên chúng tôi có để lại cách giải thì mấy đời nhà tôi đâu có sống trong nghèo khó. Truyền thuyết nói rằng chỉ có người đủ thông minh tài đức mới là người được chọn để giải bí mật của tấm bản đồ này.”
Đại ca mắt hí trầm ngâm suy nghĩ, hắn cũng biết truyền thuyết này. Người đủ thông minh tài đức, người đã từng giải được câu đố của tiền nhân, không cần vất vả tìm đâu xa, là một người mà ai ai cũng biết, đại danh như sấm rền chính là Gi Gi. Nhưng mà lúc này muốn bắt được Gi Gi không phải chuyện dễ gì. Gi Gi có một đội bảo vệ chuyên nghiệp không thua kém gì cô Lee, nhưng anh lại không có thói quen thích đi ra ngoài như cô Lee. Gi Gi chỉ thích ở trong nhà ngủ, cho dù cả tháng không ra ngoài cũng chẳng sao. Mà chỗ của Gi Gi chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, biết bao fan cuồng và tay săn ảnh đều phải bó tay chịu trói không thể tấn công hay đột nhập vào. Huống hồ lần trước hắn đã ra tay bắt Gi Gi thất bại nên bị cảnh sát bắt, lần này hắn phải nghĩ cách khác.
Đại ca mắt hí nói: “Người lần trước mở được cửa kho báu chính là Gi Gi. Có lẽ Gi Gi chính là người được chọn, là người trong truyền thuyết nhắc tới. Nếu mày có cách giúp tao bắt được Gi Gi, tao hứa sẽ thả mày ra.”
Choi Won Kyung nhếch mép cười nham hiểm, đưa tay chỉ cô Lee nói: “Muốn bắt được Gi Gi thì anh phải dựa vào cô ta. Chắc anh không biết cô Lee đây chính là bạn gái của Gi Gi, anh cứ dùng cô Lee làm mồi nhử, chắc chắn Gi Gi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Đại ca mắt hí liếc nhìn cô Lee, hắn cười khùng khục trong cổ họng nói: “Thật không ngờ cô lại có giá trị lớn như thế. Được rồi, nếu cô có thể giúp tôi bắt được Gi Gi thì tôi sẽ thả cô ra.”
Nói xong gã cầm lấy điện thoại của cô Lee bấm gọi cho Gi Gi nhưng bên kia chẳng có người nghe máy. Lúc này Gi Gi đang bận ăn quýt, vẻ mặt anh ghét bỏ khi nhìn thấy điện thoại hiện lên số máy của cô Lee, thật là mất hứng. Anh mặc kệ điện thoại reo mà vẫn cứ tiếp tục ăn quýt.
Đại ca mắt hí gọi hết cả chục cuộc mà Gi Gi chẳng buồn nhấc máy khiến hắn nổi giận gầm gừ: “Hừ, cô là bạn gái kiểu gì mà gọi đến Gi Gi chẳng buồn nhắc máy. Mặt thẹo, chặt một ngón tay của cô ta gởi cho Gi Gi thử xem.”
Cô Lee nghe vậy đứng dậy định bỏ chạy nhưng gã mặt thẹo đã nhanh hơn một bước, gã đưa tay ra túm lấy cô Lee rồi nhấc bổng cô ta lên như nhấc con gà con, một tay gã vung con dao lên.
Cô Lee vừa khóc vừa giãy dụa gào thét trong hoảng loạn: “Đừng, xin đừng, xin hãy tha cho tôi. Cô ta mới là bạn gái của Gi Gi, tôi không phải. Gi Gi yêu cô ta đó. Tôi nói thật đấy. Tôi chỉ là kẻ thứ ba xen vào phá đám tình cảm của bọn họ, thật ra Gi Gi không hề thích tôi, ông dùng tôi uy hiếp Gi Gi chỉ vô dụng mà thôi.” Cô vung tay chỉ vào Sao Kim. Giờ phút này thì an toàn mới là quan trọng, còn ai là bạn gái của Gi Gi cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Sao Kim nghe thấy Đại ca mắt hí muốn bắt Gi Gi khiến trong lòng cô rất rối loạn. Cô nắm chặt hai tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, cảm giác đau nhói khiến cô trấn tỉnh lại, cô cần phải nghĩ cách bảo vệ Gi Gi. Bình tĩnh, cô tự dặn mình phải bình tĩnh đối phó.
Sao Kim từ tốn nói: “Tôi chỉ là bạn gái cũ của Gi Gi, chúng tôi chia tay rồi, ông dùng tôi để uy hiếp Gi Gi cũng vô ích mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ Gi Gi có thể giúp ông giải được bí mật của tấm bản đồ này, bởi vì người lần trước mở được cửa kho báu chính là tôi.”
Trên mặt của Đại ca mắt hí thoáng hiện vẻ kinh ngạc, gã chăm chú nhìn Sao Kim. Truyền thuyết nói rằng người được chọn phải là người đủ thông minh tài đức, mà nhìn mặt Sao Kim lại có vẻ ngây thơ, hiền lành, không có vẻ tinh quái như Gi Gi. Nếu nói Gi Gi mở được cửa kho báu thì có vẻ đáng tin hơn. Đại ca mắt hí rít một hơi thuốc rồi hỏi: “Không phải cô bị mất trí nhớ sao? Cô mở được cửa kho báu bằng cách nào?”
Trái tim của Sao Kim càng đập nhanh hơn, cô không quen nói dối, nhưng đây là giây phút quyết định, cơ hội chỉ có lần này. Cô không có muốn nói dối lừa gạt ai đâu, đây chẳng qua là cô cố gắng học cách sinh tồn giữa dòng đời nghiệt ngã mà thôi. Sao Kim mượn lời của Gi Gi để tự biện minh cho hành động lần này của mình.
Sao Kim hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Tôi đã nhớ lại một số chuyện. Tôi nhớ khi vào trong động chúng tôi đã ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng tôi đã nhìn thấy một vị tướng quân oai phong lẫm liệt tới bên cạnh tôi rồi chỉ lên trần nhà. Lúc tỉnh dậy chúng tôi tìm trên trần nhà theo chỉ dẫn trong mơ, quả nhiên đã mở được cửa. Tới lúc đàn cũng vậy, tôi vốn không biết đánh đàn. Nhưng khi tôi ngồi vào đàn thử thì giống như có ai cầm tay tôi vậy. Gi Gi đàn hoài mà cửa không mở, nhưng tôi chỉ mới đàn thử một lượt thì cửa đã mở ra. Tôi cũng không tin vào mắt mình nữa. Cửa kho báu mở ra là nhờ có tướng quân hiển linh, thần tiên trợ giúp...”
Sao Kim càng nói thì càng lưu loát, càng bình tĩnh khiến cô cũng cảm thấy ngạc nhiên vì mình có thể bịa chuyện trơn tru như vậy. Trước giờ cô vốn không thích chị Ngọc kể chuyện ma quỷ lừa gạt người ta, nhưng lúc này đây Sao Kim cố gắng vận dụng trí nhớ của mình để bắt chước chị Ngọc, chỉ cần cô khiến gã này tin cô thì cô sẽ có cơ hội tìm đường sống. Cảm giác sợ hãi cũng không còn nữa dù cô mượn danh cả thần thánh để lừa gạt, cô tự hứa với lòng mình rằng cô chỉ lừa gạt một lần này thôi.
Hazz, Sao Kim học gì không học, sao lại đi học tính lừa gạt người thế này?