Sau khi trở về, cô Lee rất lo lắng chuyện mình già hơn Sao Kim. Ngẫm lại, cô không hề thua kém Sao Kim gì cả ngoại trừ sự trẻ trung, ngây thơ. Vì vậy cô nhanh chóng tham gia ngay một chương trình chăm sóc da cao cấp ở một tiệm spa lớn nhất Seoul. Chương trình này kéo dài cả tháng, cho nên ngày nào cô cũng phải đi spa, mặc dù rất tốn thời gian và công sức nhưng cô không hề do dự, chỉ cần chiếm được trái tim của Gi Gi. Dĩ nhiên khi đi làm đẹp cô không quên dẫn Sao Kim theo, để Sao Kim tận mắt thấy cô xinh đẹp như thế nào và xứng với Gi Gi ra sao. Cô muốn nhìn thấy Sao Kim phải đau khổ dằn vặt và cô sung sướng nhấm nháp nổi đau của tình địch như thưởng thức một ly rượu cay, cảm giác chiến thắng khiến cô càng thêm hưng phấn kích thích.
Nhưng dường như có điều gì đã làm cho Sao Kim thay đổi. Sao Kim vẫn ngoan ngoãn dễ bảo nhưng cô lại không nhìn thấy một chút đau khổ nào ở trong mắt Sao Kim. Cô chỉ thấy một niềm tin ngời sáng trong đôi mắt đen láy của Sao Kim, một niềm tin mãnh liệt không gì dập tắc nổi khiến cô Lee cảm thấy dù chưa ra trận thì cô đã thua Sao Kim về tinh thần và khí thế rồi.
Cô Lee đang nằm trên giường chờ hưởng thụ dịch vụ chăm sóc da cao cấp nhưng cô vẫn không thoải mái, cảm thấy mình như một kẻ bại trận khiến cô nổi giận vô cớ, đuổi hết mọi người đang phục vụ cho cô ra ngoài. Cô giận dữ đấm mạnh xuống cái giường nệm êm ái mà cô đang nằm, đã mấy ngày rồi cô chưa gặp được Gi Gi.
Bỗng một tiếng cười lạnh lẽo vang lên như hai miếng kim loại rỉ sét cọ vào nhau: “Cô Lee à, đi chăm sóc sắc đẹp thì phải tâm bình khí ổn, thả lỏng cơ thể thì mới có hiệu quả. Cô nóng nảy như vậy sẽ có thêm vết nhăn đó.”
Cô Lee hét lên: “Cút, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Giọng nói âm hiểm này vẫn tiếp tục không hề nao núng: “Chúng tôi có một chương trình chăm sóc đặt biệt dành riêng cho cô, mời cô đi trải nghiệm thử.”
Cô Lee tức giận đùng đùng, cô ngồi dậy chưa kịp quát mắng thì một cái khăn tẩm thuốc mê ập xuống mặt cô. Chỉ một phút sau thì cô Lee đã nằm im ngủ say, nhân viên phục vụ này nhẹ nhàng chuyển cô sang băng ca và đẩy ra ngoài.
Sao Kim đang ngồi chờ cô Lee ở bên ngoài phòng, nhìn thấy cô Lee nằm trên băng ca được đưa ra ngoài bèn đứng dậy hỏi: “Cô Lee bị làm sao vậy?”
Nhân viên phục vụ này chỉ đưa tay lên miệng ra hiệu: “Xuỵt, để cho cô Lee ngủ.”
Sao Kim ngước nhìn nhân viên phục vụ này mà cảm thấy ngờ ngợ. Người nhân viên này có dáng người cao gầy, mặc bộ đồng phục và mang khẩu trang của tiệm spa thì không có gì kỳ lạ, điều kỳ lạ là đôi mắt của người này lại sắt lạnh khiến cô rùng mình.
Nhân viên này cũng nhận ra sự nghi ngại trên mặt Sao Kim nên vội vàng cụp mắt xuống rồi nhanh chóng đẩy cô Lee ra ngoài.
Nhiệm vụ của Sao Kim là đi theo bên cạnh cô Lee nên cô chỉ cúi đầu bước theo phía sau, bỗng Sao Kim dừng phắt lại khi nhìn thấy người đi trước mặt mình không mang giày cao gót như những nhân viên phục vụ ở đây mà mang một đôi giày bốt kiểu nam. Bàn chân to như vậy rõ ràng là chân của đàn ông.
Sao Kim đã nhận ra nguy hiểm, cô xoay người vừa chạy dọc theo hành lang vừa la lên báo động cho những bảo vệ đang đợi ở bên ngoài thì nhân viên này đã nhanh chóng tung người lên ra tay chớp nhoáng khiến Sao Kim gục xuống bất tỉnh. Nhân viên này thong thả bế Sao Kim lên đặt trên băng ca chung với cô Lee rồi đẩy đi xuống tầng hầm, vào phòng chứa đồ cần giặt ủi.
...
Sao Kim tỉnh lại mà cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, cô và cô Lee đang ở trong một căn phòng khá rộng, trong phòng đơn sơ không có vật dụng gì đáng giá, có mấy gã đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên salon ăn uống nhồm nhoàng.
Cô Lee đã tỉnh và lo lắng đưa mắt nhìn quanh. Cô vốn là tiểu thư nhà giàu nên rất nhạy cảm với việc bị bắt cóc, cha cô đã chuẩn bị cho cô một đội quân bảo vệ hùng hậu nhưng xem ra chạy trời không khỏi nắng. Cô yếu ớt hỏi: “Các người là ai, các người bắt cóc tôi để làm gì?”
Một gã mắt hí vừa nhai nhồm nhoàng vừa nói: “Tỉnh rồi à? Rất vui được đón tiếp cô Lee ở căn nhà tồi tàn của chúng tôi. Chúng tôi nghe nói cô có bản đồ kho báu nên mời cô đến đây chơi một chuyến. Nếu cô giao bản đồ kho báu cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cô toàn mạng trở về. Còn nếu cô tỏ ra ương bướng thì, chậc chậc, mạng cô chẳng còn mà xác cô thì bị quăng ở mỗi nơi một miếng, tùy cô chọn.”
Người đàn ông nói bằng giọng rin rít, đều đều nhưng cũng khiến cô Lee hoảng sợ. Cô đã từng nghe nói nhiều về sự tàn nhẫn của bọn bắt cóc. Cô Lee ôm chầm lấy Sao Kim, mặt cắt không còn hạt máu, run giọng nói: “Mấy ông muốn hỏi tấm bản đồ nào, tôi chỉ biết có một tấm vải đen được cho là tấm bản đồ, nhưng không thể nhìn thấy gì trên tấm vải đó cả. Tôi nghĩ đó chỉ là lời đồn không đáng tin.”
Người đàn ông hỏi: “Tấm vải đó đâu?”
Cô Lee run rẩy lấy trong túi xách ra một tấm vải đen tuyền đưa cho gã đàn ông, cô nói: “Đây nè, xin các ông hãy thả tôi ra, tôi chỉ có cái này thôi.”
Sao Kim lo lắng nhìn mấy gã đàn ông mặc đồ đen chuyền tay nhau xem xét tấm vải. Cô đã xem qua tấm vải này rồi, không thể nhìn ra cái gì trên tấm vải cả, nó hoàn toàn là một vật vô giá trị. Liệu bọn bắt cóc có tin mà thả cô và cô Lee ra không? Chuyện cô Lee bị bắt cóc cũng không có gì là lạ, cô ta cầm tấm bản đồ đi rêu rao khắp nơi, chọc vào mắt thiên hạ, không bị bắt cóc mới lạ. Nhưng vấn đề là cô cũng bị bắt cóc theo cô ta. Sao Kim nhận ra gã mắt hí, chính là gã đại ca cô đã có duyên chạm trán lần trước, có lẽ hắn ta đã vượt ngục. Xem ra cô chạy trời không khỏi nắng, không lẽ số cô phải chết trong tay gã mắt hí này sao? Cô không muốn mình chết lãng nhách như thế này.
Sau khi gã mắt hí xem qua tấm vải một lượt thì tức giận nói: “Tao cần tấm bản đồ kho báu chứ lấy tấm vải rách này làm gì, mày muốn gạt tao phải không? Mặt thẹo, chặt một cánh tay của nó coi nó có nói thật hay không?”
Tên mặt thẹo hùng hổ đứng dậy cầm theo một con dao dài sáng bóng, bước tới chụp lấy một cánh tay của cô Lee khiến cô ta hoảng sợ hét toáng lên. Cô Lee dùng tay còn lại níu chặt lấy Sao Kim nói nhanh: “Xin đừng, tôi xin thề tấm vải này là bản đồ thật. Tuy tôi không biết cách tìm ra bí mật của bản đồ nhưng tôi có thể chỉ cho ông một người có thể giúp ông giải đáp bí mật của nó, đó là chủ nhân thật sự của nó, là anh Choi Won Kyung. Đây là bảo vật gia truyền của nhà anh Choi Won Kyung, chắc chắn tổ tiên của anh ta cũng để lại hướng dẫn cho anh ta kèm với tấm bản đồ này.”
Gã mắt hí nghe cô Lee nói xong thì gật gù, cảm thấy cũng có lý. Gã nói: “Được rồi mặt thẹo, dừng tay đi, cho nó sống thêm một bữa nữa. Mày với tao đi bắt Choi Won Kyung về đây. Còn bọn bay, canh chừng hai đứa này cho kỹ, đừng để chúng nó chạy trốn.” Nói xong gã đứng dậy khệnh khạng đi ra ngoài.
“Vâng.”
Mấy gã đàn em cũng đứng dậy đi ra theo, sau đó khóa trái cửa phòng lại. Trong phòng trở nên yên tĩnh và tối tăm.
Sao Kim thấy mấy gã côn đồ đi ra ngoài hết bèn khẽ hỏi cô Lee: “Sao cô lại xúi bọn chúng đi bắt anh Choi Won Kyung vậy? Cô cũng biết anh ấy không có cách giải bí ẩn này mà, cô làm vậy chỉ khiến cho anh ấy gặp tai họa mà thôi.”
Lúc này cô Lee cũng đã lấy lại bình tĩnh và không còn run rẩy nữa. Cô ta nhìn Sao Kim với ánh mắt khinh bỉ và giọng nói cũng sắt nhọn hơn rất nhiều: “Cô đúng là ngu ngốc thật, chẳng hiểu sao Gi Gi lại thích cô được? Chúng ta đều bị bắt vào đây, chẳng lẽ lại để cho anh ta thong thả đi bám lấy Gi Gi sao? Và hơn nữa, cũng phải có người làm vật hy sinh để cho bọn chúng tra tấn chứ.”
Sao Kim nghe xong chỉ còn biết rùng mình sợ hãi, trong lòng cầu xin tất cả các vị thánh thần hãy phù hộ cho anh Choi Won Kyung.