Vẻ mặt Sao Kim vô cùng ngây thơ chân thật khiến Đại ca mắt hí cũng nữa tin nữa ngờ. Trước giờ hắn vốn là kẻ độc ác máu lạnh, hiển nhiên hắn không tin vào mấy chuyện thần thánh hiển linh thế này. Vẻ mặt đại ca mắt hí lạnh lùng, thong thả nói: “Cô bé, dám bịa chuyện thần thánh hiển linh lừa gạt anh, có biết hậu quả thế nào không hả?”
Mấy gã đàn em lập tức ồn ào phụ họa: “Chặt cánh tay, chặt cánh tay.”
Sao Kim rùng mình sợ hãi, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Cô hít sâu vào một hơi rồi bước tới trước mặt Đại ca mắt hí nói: “Cho tôi mượn giấy viết đi.”
Đại ca mắt hí hất đầu ra hiệu cho một gã đàn em, gã này nhanh nhẹn chạy đi lấy giấy viết đưa cho Sao Kim. Sao Kim trải tờ giấy trên bàn ngay trước mặt Đại ca mắt hí rồi tiếp tục nói: “Trong lúc mơ màng, tôi nghe rất rõ lời tướng quân nói với tôi. Ông ta nói rằng nơi đây được bố trí theo trận pháp thiên tinh, tức là dựa theo vị trí những ngôi sao trên bầu trời. Đây là chòm sao Song Ngư, bên này là chòm sao Sư tử, Xử Nữ. Còn vị trí lối ra là ở đây, cô nhớ chưa hả Sao Kim?”
Sao Kim vừa nói vừa vẽ phát họa vị trí các ngôi sao trên bầu trời ra giấy, bàn tay cô thoăn thoắt chấm những chấm lên tờ giấy tượng trưng cho những ngôi sao, mọi người đều trố mắt ra nhìn. Ngay cả anh Choi Won Kyung đang bị thương đầy mình cũng cố lếch lại xem. Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Sao Kim với vẻ thán phục, chỉ trong chốc lát mà Sao Kim đã vẽ phát họa xong mô hình các ngôi sao trên bầu trời, đồng thời khoanh vào vị trí sao Bắc Cực tức là vị trí nút bấm mở cửa.
Đại ca mắt hí và bọn đàn em chăm chú nhìn Sao Kim như muốn nuốt từng lời của cô vào bụng, vẻ mặt bọn chúng vừa ngưỡng mộ vừa nghiêm túc khiến Sao Kim yên tâm hơn rất nhiều. Có lẽ bọn chúng đã tin tưởng cô rồi.
Sao Kim tiếp tục nói: “Khi vào được trong lòng sơn động, Gi Gi cũng nghĩ rằng bí ẩn nằm ở cây đàn cổ. Nhưng đây là đàn cổ, bây giờ chẳng ai đàn loại này cả. Cho dù Gi Gi có là thiên tài về âm nhạc thì anh ấy cũng không thể biết hết tất cả các loại đàn trên thế giới này. Trong lúc anh ấy đang mày mò nghiên cứu bản nhạc cổ được khắc trên mặt bàn đá thì tôi ngồi vào đàn thử, tôi chỉ tò mò mà thôi. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy như có người vô hình cầm tay tôi đàn, tiếng đàn vang lên rồi cửa mở ra. Nếu bây giờ có ai bảo tôi đàn lại thì nói thật tôi cũng không biết và cũng không nhớ nữa.”
Đại ca mắt hí gật đầu ngẫm nghĩ. Điều này cũng lý giải được tại sao hai người này chỉ vào đó có một buổi mà đã nhanh chóng mở được ba cửa, mà khi Gi Gi vào động lần thứ hai đàn mãi mà cửa vẫn không mở ra. Bởi vì Gi Gi nổi tiếng về tài năng âm nhạc cho nên trong lòng mọi người đều nghĩ rằng Gi Gi đã đàn được cây đàn đó. Nhưng mà tài năng là một chuyện, còn phép màu lại là chuyện khác. Có lẽ chính cô gái này mới là người được chọn, không phải Gi Gi. Nếu vậy thì chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều, gã không cần phải bắt Gi Gi nữa, cứ để cho cô gái này nghĩ cách giải bí ẩn của tấm vải này. Nếu cô ấy đã là người được chọn thì tự nhiên sẽ tìm ra được cách giải. Vì thế giọng của gã cũng trở nên dịu dàng hơn, gã đưa tấm vải màu đen cho Sao Kim kèm theo lời căn dặn: “Được, tôi tin ở cô. Đây là tấm bản đồ, cô hãy tìm hiểu nó. Nếu cô tìm ra được bản đồ đi vào kho báu, tôi hứa sẽ thả cô ra và chia cho cô một phần kho báu để cùng nhau hưởng giàu sang. Bọn bây, đi thôi.”
Đại ca mắt hí trao tấm vải cho Sao Kim rồi dẫn bọn đàn em đi ra ngoài khóa trái cửa lại. Tuy rằng lời hứa của gã đại ca không đáng tin nhưng Sao Kim vẫn gật đầu vâng dạ. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phù, may mà gã không hỏi tới chuyện giải câu đố để mở cửa thứ ba. Mặc dù Sao Kim đã được Gi Gi giảng giải tỉ mỉ cách giải câu đố lúc ở trong sơn động nhưng mà khi đó cô chỉ lo mải mê ngắm nhìn trai đẹp, tâm trí đâu mà nghe giải toán chứ. Nếu bây giờ đưa bài toán đó lại cho cô giải thì cô cũng chỉ có bó tay chịu thua thôi, toán học không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô.
Cô Lee nhìn thấy bọn chúng đã đi ra ngoài thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chạy tới nắm tay Sao Kim nói bằng giọng vui mừng: “Sao Kim, trước giờ tôi cứ tưởng Gi Gi mở được cửa kho báu không à, trông cô ngu ngốc như vậy mà sao giỏi vậy, thật không ngờ đó nha. Lẽ nào thánh nhân đãi kẻ khù khờ sao?”
Sao Kim liếc nhìn cô Lee một cái, thật không hiểu cô ta đang khen cô hay châm chọc cô nữa đây?
anh Choi Won Kyung thì cố nén đau nói với giọng khinh bỉ: “Chỉ có cô ngu ngốc thì có. Chẳng có ai nằm mơ mà vẽ ra chính xác vị trí các vì sao như vậy, trừ khi người này có nghiên cứu về thiên văn học. Sao Kim, cô định tiếp tục đối phó như thế nào? Chuyện giải bí mật của tấm bản đồ không đơn giản như vẽ mấy ngôi sao đâu.”
Sao Kim gật đầu, cô biết chứ. Cô đâu cần giải được bí mật của tấm bản đồ, cô chỉ cần tìm cơ hội chạy trốn thôi.