Anh Jin vẫn kiên nhẫn dịu dàng nói: “Em có nhớ được gì thì cứ nói, dù không liên quan cũng chẳng sao.”
Sao Kim cúi đầu nói: “Em chỉ nhớ Gi Gi ôm em bay lượn một vòng trước khi buông tay rơi xuống đầm nước.”
Hopi tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô có chắc không? Cái này nghe hơi lạ đó. Anh Gi Gi trước giờ không thích ôm ai cả, dù ở tình huống nào cũng vậy.”
Lần này thì Sao Kim khẳng định chắc chắn vì cô nhớ rất rõ hình ảnh anh ôm cô bay lượn, gương mặt anh kề sát bên cô, cái má bánh bao trắng trắng tròn tròn ở gần trong gang tấc chỉ chọc cho người ta muốn phạm tội ác. Hình ảnh này khắc sâu trong trí nhớ không cách nào xóa nhòa, Sao Kim cố gắng kể tỉ mỉ những gì cô nhớ được, cô đã quên hầu hết mọi thứ chỉ nhớ những khoảnh khắc hạnh phút khi ở bên anh.
Ngọc nghe xong tức mình mắng Sao Kim: “Cái cần nhớ thì em không nhớ, lại đi nhớ kỹ những cái này. Em đúng là si tình đến hết thuốc chữa rồi. Em tỉnh táo lại chút đi, bây giờ Gi Gi đã là bạn trai của người khác rồi.”
Sao Kim chỉ cúi đầu nghẹn ngào nói: “Em biết chứ, em cũng muốn quên nhưng những ký ức về Gi Gi cứ đua nhau kéo về hiện lên rõ ràng trong đầu em, khiến em không sao quên được. Rõ ràng em là người bị mất trí nhớ, em đã quên mất nhiều người và nhiều chuyện ngoại trừ Gi Gi.”
Anh Jin nhìn Sao Kim rồi dịu dàng nói: “Sao Kim, em yên tâm đi, Gi Gi yêu em thật lòng đấy. Còn cô gái kia thì em đừng bận tâm, qua thời gian nữa thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.” Rồi anh lắc đầu nói tiếp: “Thật không ngờ Gi Gi cũng có lúc sến như vậy.”
Sao Kim lắc đầu nói: “Tại anh không biết đó thôi, Gi Gi mới tặng một hộp kẹp tóc cho cô Lee, anh ấy đã thay lòng đổi dạ thật rồi. Anh nhìn đi, kẹp tóc trên đầu cô Lee là của anh Gi Gi tặng đó.”
Anh em trong nhóm ai cũng biết cái hộp kẹp tóc ở nhà Gi Gi, cho dù có người nào tò mò hỏi thì cũng chỉ nghe được Gi Gi nói mua cho bà bà của mình. Nhìn thấy Sao Kim khổ sở như vậy, Jimin bèn lên tiếng động viên cô: “Tôi cũng biết cái hộp kẹp tóc này, lúc anh Gi Gi mua tôi cũng có mặt. Nhưng khi đó anh Gi Gi nói mua kẹp tóc để tặng cho bà bà, nếu anh Gi Gi tặng hộp kẹp tóc cho cô Lee thì chỉ chứng tỏ rằng anh ấy coi cô Lee như bà của mình, cô không cần phải buồn đâu.”
Sao Kim nghe vậy thì thừ người ra suy nghĩ. Mới vừa rồi Gi Gi vừa hôn cô vừa nói cô là bà bà của anh, còn Jimin lại nói Gi Gi mua kẹp tóc để tặng cho bà bà của mình, không lẽ anh mua để tặng cho cô sao? Gi Gi nói bạn gái hay bà bà cũng chỉ là một khái niệm, chỉ cần trong lòng hai người luôn hướng về nhau là đủ. Nghĩ vậy, một cảm giác hạnh phúc như nước lũ ùa về cuốn phăng đi hết mọi suy nghĩ ấm ức trong lòng cô. Thật không ngờ tình yêu của anh lại sáng tỏ như trăng rằm, chỉ có cô bị ghen tuông nghi ngờ như mây đen che mắt. Bây giờ mây đen đã bị gió cuốn đi thì ánh trăng kia càng thêm lung linh ngời sáng. Sao Kim cảm thấy vui vẻ ngồi cười tủm tỉm một mình.
Lúc này cô Lee đã cãi nhau với anh Choi Won Kyung xong, cô đi tới nói: “Sao Kim, chúng ta về thôi.”
Lúc này Sao Kim mới tỉnh hồn vội vàng vâng dạ, vẻ mặt cô cứ rạng rỡ, ánh mắt ngời lên vẻ hạnh phúc không thể nào che giấu.
Cô Lee hơi bị bất ngờ khi thấy Sao Kim không còn vẻ ủ dột nữa, còn mọi người thì lại nhìn cô cười tủm tỉm. Đáng ghét hơn là Ngọc chẳng thèm nể nang gì, cứ nhìn thẳng vào mặt cô rồi cười hi hi ha ha ra chiều đắc ý lắm. Cô Lee tự hỏi không biết có phải mặt cô bị lem son phấn không nên đưa mắt nhìn người bảo vệ thân tín đi theo bên cạnh ra chiều dò hỏi nhưng người này chỉ lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Nhịn không được, cô Lee bèn kéo Cookie ra một bên rồi hỏi thăm: “Cookie này, tại sao mọi người cứ nhìn chị cười thế, xảy ra chuyện gì à?”
Cookie thật không phụ lòng tin cậy của cô Lee, anh nói ngay mà không hề che giấu: “Nghe nói anh Gi Gi nhà em tặng chị Hanny một cái hộp kẹp tóc phải không?”
Cô Lee gật đầu ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Phải, hộp kẹp tóc có vấn đề gì à?”
Cookie chỉ bật cười giải thích: “Hộp kẹp tóc thì không có vấn đề gì, vấn đề là ai cũng biết anh Gi Gi mua hộp kẹp tóc để tặng cho bà ngoại của mình. Điều này cũng chứng tỏ rằng Gi Gi coi chị Hanny như bà ngoại của mình.”
Cô Lee vừa nghe xong thì vừa xấu hổ vừa tức giận, không ngờ cô lại tự bê đá đập chân mình. Cô giựt phăng cái kẹp tóc trên đầu xuống ném ra xa. Chưa hả giận, cô còn móc điện thoại ra gọi về nhà căn dặn người làm ném cái hộp kẹp tóc mà cô vừa mới mang về hôm qua vào thùng rác, cô không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa. Hừ, cô mới không thèm làm bà ngoại của Gi Gi đâu.
Sau đó cô quay sang nạt Ngọc vẫn còn đang đứng cười: “Cô còn đứng đó làm gì nữa, muốn tôi đợi cô à? Về nhanh lên.”
Ngọc nói: “Vâng, bà bà.” Nói xong, Ngọc lại cười rũ rượi.
Cô Lee trừng mắt chỉnh lại: “Gọi tôi là chị Hanny, hiểu chưa?” Cô Lee ôm một bụng tức xoay lưng đi thẳng ra xe, chẳng thèm nhìn ai hết. Ngẫm lại Sao Kim mới có mười tám tuổi nên nhìn ngây thơ đáng yêu, còn cô tuy mới ngoài hai mươi nhưng nhìn lại già dặn hơn Sao Kim rất nhiều. Bây giờ cô còn bị coi là bà ngoại nữa thì cô không còn đất sống. Không được, cô phải nhanh chóng về đi spa chăm sóc lại dung nhan mới được.
Mọi người phủi quần áo đứng dậy chuẩn bị ra về, nhưng Jimin vẫn không cam tâm. Anh hỏi: “Có ai giải thích cho em biết, rốt cuộc chuyện là sao không vậy? Thật ra anh Gi Gi có mang được bảo vật về không?”
Hopi cười nói: “Có, nhưng không giống như em nghĩ đâu, về thôi.”