Tấm bản đồ quý giá lại biến mất một lần nữa. Jimin tặc lưỡi tiếc nuối, mơ ước khám phá kho báu vừa mới cháy lên đã vụt tắt. Anh tiếc cho công sức mình đã vất vả theo đuổi bấy lâu nay nhưng bây giờ chỉ là hoài công vô ích.
Anh Jin ở bên cạnh nở một nụ cười bí hiểm rồi kề tai Jimin nói nhỏ: “Anh nói cho em biết một bí mật, em đừng có hét toáng lên đó.”
Mọi người nghe nói có bí mật thì hào hứng chụm đầu lại lắng nghe.
Anh Jin hạ giọng nói tiếp: “Trong tay anh đang có tấm bản đồ kho báu.”
Hopi khẽ hỏi: “Làm sao anh có được? Không phải bản đồ chỉ có một tấm và bị mất rồi sao?”
RM nhanh chóng đoán ra: “Có phải Hanny đã giải được bí mật của tấm bản đồ và anh đã lấy được trong lúc trà trộn vào nhà họ Lee không?”
Anh Jin gật đầu và giơ một ngón tay cái lên tán thưởng. Thật không hổ là bộ óc lãnh đạo của nhóm, RM luôn nhìn thấu mọi vấn đề một cách sâu sắc.
Jimin vô cùng ấm ức vội hỏi: “Anh làm cách nào vậy? Trong khi bọn em phải cật lực đối phó với rắn và chó dữ thì anh lại an nhàn thảnh thơi ở trong nhà bếp ăn uống và hưởng phúc, thật không công bằng.”
Anh đưa mắt nhìn về phía Hanny, thấy cô ta vẫn đang bận cãi nhau với anh Choi Won Kyung nên anh ra hiệu mọi người kề lại gần hơn và hạ giọng nói tiếp: “Tất cả là nhờ vào gương mặt đẹp trai này đó, không đẹp trai như anh thì không làm được đâu. Anh đã làm quen với một nữ giúp việc thân tín của Hanny để tìm hiểu thói quen và hoạt động của cô ta. Anh nghe nói Hanny hay ngồi một mình trong phòng nghiên cứu một hình vẽ nên anh nghi ngờ cô ta đã giải được bí mật của tấm bản đồ. Vào hôm mà Gi Gi tới dạy đàn cho Hanny, trong lúc Hanny bận quyến rũ Gi Gi, còn đám bảo vệ thì bận theo dõi cuộc chiến ở trong lâu đài để có thể sẳn sàng can thiệp nhằm tránh xảy ra chuyện không may theo lệnh của cô ta. Mặc dù Hanny đã sắp xếp kế hoạch đối phó với mấy đứa đâu vào đó, nhưng cô ta đã quên mất anh. Hoặc có thể cô ta thấy anh chỉ ở trong bếp lo ăn uống nên cô ta không thèm đề phòng. Vào lúc mọi người bận rộn thì nữ giúp việc này đã giúp anh lẻn vào phòng làm việc của cô ta và tìm thấy tấm bản đồ do cô ta vẽ ra giấy, anh liền chụp hình lại bằng điện thoại rồi trở ra mà không ai hay biết. Anh thật phục anh quá xá, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, đánh đâu thắng đó, chỉ cần ra tay là có ngay kết quả. Mọi người không ai thu hoạch được gì, chỉ có anh lấy được bản đồ kho báu. Ha ha ha...” Nói xong anh Jin lại đắc ý rung đùi cười hắc hắc, vẻ mặt vô cùng tự hào.
RM cũng tỏ vẻ tán thưởng, dù anh cả của mình có hơi tự luyến nhưng khi hành động luôn chính chắn và khôn khéo. Anh hỏi tiếp: “Bây giờ tấm bản đồ đâu rồi anh?”
“Anh để ở nhà rồi. Xuỵt, cẩn thận đừng để cho bọn họ biết. Chúng ta sẽ dựa vào tấm bản đồ này đi tìm kho báu.”
Hopi khẽ hỏi: “Chúng ta có nói cho anh Gi Gi biết không?”
Jimin vừa nghe Hopi hỏi đã gạt phắc đi: “Đừng có nói cho anh Gi Gi biết, anh ấy xấu bụng lắm. Lần trước anh ấy đi vào kho báu, tìm được bảo vật nhưng lại giấu không cho chúng ta biết.”
Jin cau mày hỏi: “Bảo vật gì vậy? Sao anh chưa bao giờ nghe Gi Gi nhắc tới?”
Jimin bĩu môi nói: “Anh ấy đã giấu rồi thì làm sao anh biết được?”
RM nghiêm giọng hỏi: “Vậy tại sao em biết được? Chuyện này rất quan trọng, đừng để làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh em chúng ta.”
Jimin nhìn Sao Kim rồi nói: “Là Sao Kim nói cho em biết Gi Gi đã tìm được bảo vật. Ai cũng biết Sao Kim và Gi Gi cùng vào trong kho báu rồi ra ngoài, cô ấy là nhân chứng sống trong chuyện này. Lời cô ấy nói hoàn toàn có thể tin được.”
RM ngớ ra nhìn Sao Kim hỏi: “Sao tôi nghe đồn là cô bị mất trí nhớ? Gi Gi đã tìm được bảo vật gì vậy?”
Sao Kim ấp úng: “Tôi bị mất trí nhớ nên cũng không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ Gi Gi đã từng nói anh ấy đã tìm được bảo vật. Còn bảo vật là gì thì tôi không nhớ.”
Hopi lập tức bênh Gi Gi: “Không nhớ chính xác thì cũng không chắc chắn được. Ở địa vị chúng ta bây giờ cũng đâu thiếu kim cương hay đồ vật quý giá. Không có báu vật nào quý hơn tình nghĩa giữa anh em chúng ta, em tin anh Gi Gi không cần phải giấu chúng ta.”
Anh Jin gật đầu đồng ý với Hopi. Là anh cả trong nhóm, dĩ nhiên anh có suy nghĩ sâu sắc hơn mọi người. Anh dịu dàng nói với Sao Kim: “Em thử cố nhớ lại xem, lúc đi ra khỏi kho báu em có thấy Gi Gi cầm theo cái gì không? Không cần nôn nóng, cứ từ từ nghĩ xem.”
Dạo gần đây, vì chia tay với Gi Gi mà cô muốn xóa sạch mọi ký ức về anh. Nhưng đáng hận nhất chính là, khi muốn quên thì những ký ức ngọt ngào giữa cô và Gi Gi lại đua nhau tìm về, hiện lên rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Cái cô muốn nhớ thì không thể nhớ ra, mà chỉ nhớ những điều không nên nhớ khiến trái tim cô càng thêm đau đớn. Cô không sao nhớ được Gi Gi cầm theo cái gì ra khỏi kho báu mà chỉ nhớ tới hình ảnh Gi Gi dịu dàng hôn cô, thì thầm bảo cô đừng sợ, rồi anh ôm cô bay lượn một vòng trước khi buông tay rơi xuống đầm nước. Nhớ tới đây thì cô chỉ muốn chạy tới ôm anh, nói với anh rằng cô yêu anh nhưng thực tế trước mắt lại nhắc nhở cô bây giờ Gi Gi đã thuộc về người khác khiến cô đau xót muốn khóc, mắt cô đỏ lên.