Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 72: Ngồi đây ôm cây đợi thỏ




Nhận thấy cậu nhân viên phục vụ nhìn mình chằm chằm, trong mắt cậu ta hiện lên vẻ châm biếm khiến Jin cảm thấy vô cùng tự ái. Cũng phải, mấy chàng trai mang dáng vẻ mệt lả đi vào quán ăn như bị bỏ đói mấy ngày rồi, đến khi tính tiền thì gởi người lại thế chấp, anh cần phải lấy lại mặt mũi của World wide handsome mới được. Bằng một động tác mạnh mẽ, Jin rút cái thẻ đen quyền lực của mình ra, cái thẻ tượng trưng cho thân phận Jin tổng giám đốc, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, rồi vung vẩy trước mặt cậu nhân viên phục vụ. Cậu nhân viên này biết mình đã hiểu lầm nên vội trưng ra một nụ cười xum xoe nịnh nọt hỏi anh: “Xin hỏi ngài có cần phục vụ gì nữa không?”

Jin kéo ghế ngồi xuống bắt chéo chân, phong thái sang chảnh, rồi ngoắt cậu nhân viên phục vụ lại gần hỏi: “Cậu có biết cô gái ôm con chó ban nãy là ai không? Cho tôi biết tất cả thông tin về cô ấy, đây là tiền boa cho cậu.”

Cậu nhân viên phục vụ cười toét miệng trước cử chỉ sang chảnh và số tiền boa hào phóng của Jin, cậu kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh rồi hạ giọng nói: “Anh muốn hỏi cô Lee đó hả? Ở đây ai cũng biết cô ấy cả. Cô ấy là cô con gái út của tập đoàn dệt may lớn nhất Châu Á, nhà cô ấy có truyền thống làm vải bao đời nay, vô cùng giàu có. Anh có nhìn thấy tòa dinh thự trắng đồ sộ chiếm lĩnh hết cả ngọn đồi ở trên kia không? Tòa dinh thự này rộng tới mấy heta, ngoài biệt thự chính vô cùng sang trọng còn có một căn biệt thự nhỏ hơn xây theo kiểu lâu đài cổ thụt vào trong, người ngoài rất khó tiếp cận. Tòa lâu đài đó chính là nơi cô ta sống với Hoàng Tử, nơi đó được canh giữ bởi một bầy chó vô cùng hung dữ, nghe nói có hơn năm mươi con đủ chủng loại, bầy chó không nghe lệnh ai ngoài cô Lee cả.”

Ngừng một chút, cậu nhân viên nháy mắt hỏi Jin: “Có phải anh muốn đeo đuổi cô ấy không? Có rất nhiều chàng trai muốn tiếp cận cô ấy nhưng chưa có ai thành công cả. Nghe đồn trong bầy chó đó có một con vô cùng to lớn và hung dữ, những người làm ở đó vẫn lén gọi nó là Khủng Long bạo chúa. Khủng Long không sủa ai bao giờ mà chỉ cắn, nó mà cắn thì chỉ có đứt thịt chứ không bao giờ nhả. Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đi, rất nguy hiểm.”

Jin gật đầu đồng ý, đúng là tới nhà cô ta rất nguy hiểm. Thật không ngờ cô Lee trông yếu đuối mảnh mai mà lại có sở thích mạnh, thích chơi với thú dữ. Nhưng nếu cô ta đi ra ngoài thì sao? Jin bèn hỏi cậu nhân viên: “Cậu có biết cô Lee thường đi đến những đâu không? Nơi nào mà không có đám vệ sĩ kè kè bên cạnh cô ta đó.”

Cậu nhân viên cau mày suy nghĩ, cái này thì khó thật đó. Cậu lắc đầu nói: “Cô Lee là tiểu thư nhà giàu, đi đâu cũng có một đội quân hộ vệ hùng hậu còn hơn cả nguyên thủ quốc gia, tôi chưa bao giờ nghe nói cô ấy đi một mình. Tôi chỉ thấy cô Lee thường hay dẫn Hoàng Tử đến quán này ăn sáng.”

Quả là một thông tin hữu ích, Jin cám ơn cậu nhân viên rồi trở về nhà mình.



Sao Kim ngồi ôm Holly ở một bàn cạnh cửa sổ, cô khẽ hạ giọng thì thầm hỏi Ngọc: “Chị đoán xem hôm nay cô Lee có đến đây không?”

Jimin đang ngồi chơi đánh cờ với anh Jin ở bàn bên kia. Bọn họ chia phiên nhau phục kích ở quán này đã ba ngày rồi. Gi Gi đã nhận ra lúc nào bên cạnh cô Lee cũng có một đội quân hộ vệ vây quanh, không dễ gì tiếp cận, chỉ có thể tìm cách lân la làm quen, nói chuyện tình cảm với cô Lee. Cô Lee yêu thích chó như vậy, cho nên Gi Gi quyết định đem theo Holly ngồi chờ ở quán này để dễ dàng làm quen với cô ấy.

Ngọc bưng ly cà phê lên hớp một miếng, việc phải ngồi đợi thế này khiến cô đâm ra gắt gỏng: “Chị cũng không biết nữa. Tự nhiên Gi Gi lại lấy dây buột chân mình, chịu trách nhiệm với anh Choi Won Kyung. Anh Choi Won Kyung có giữ tấm bản đồ thêm trăm năm nữa cũng thế thôi, anh ta cũng không giải được bí ẩn, tấm vải đó chỉ là miếng giẻ không hơn không kém. Bây giờ anh ta lại lợi dụng cơ hội bắt chẹt Gi Gi, chơi không quân tử chút nào.”

Sao Kim thở dài nói: “Anh Jin cũng đã liên hệ với bên công ty nhà họ Lee hỏi mua lại tấm vải, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Họ có thể bán cả công ty nếu có được giá hời, nhưng đồ của cô Lee là bất khả xâm phạm. Cô Lee là con gái út được tổng giám đốc Lee coi như báu vật, cưng chìu hơn mạng. Thứ mà cô Lee muốn thì dù tốn bao nhiêu tiền tổng giám đốc Lee cũng sẽ mua cho cô ấy. Vì vậy, đồ mà cô Lee ưa thích thì cho dù Jin tổng có trả giá cao bao nhiêu họ cũng không bán. Đúng là chuyện bất khả thi.”

Bây giờ bọn họ chỉ có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ. Holly ngọ ngậy đòi đi, Sao Kim lấy một cái mũ tai thỏ đội lên cho Holly giữ ấm rồi thả Holly xuống đất, Holly lập tức chạy ra cửa.

Ngọc cũng muốn vận động một chút. Vì vậy cô đứng dậy đuổi theo Holly, cả hai chạy vòng quanh đùa giỡn rất vui vẻ.

Bỗng cửa kính bị một người từ bên ngoài đẩy vào, một cô gái ôm một con chó trắng đi vào kèm theo cơn gió lạnh. Cuối cùng, Cô Lee đã xuất hiện.