Các chàng trai ngừng ăn ngây người nhìn như hóa đá. Cái khăn cô gái đang cầm lau chân cho chú chó có màu đen tuyền óng ánh, chính là tấm bản đồ quý giá mà họ đang vất vả tìm kiếm. Giờ phút này, mọi người đã ngộ ra được một chân lý: Một vật có thể là báu vật trong mắt của người này nhưng chỉ là thứ bỏ đi trong mắt của người khác. Giá trị thế nào là do người sử dụng.
Gi Gi phản ứng lại trước tiên, anh đứng dậy tiến tới chỗ cô gái định xin chuộc lại tấm vải. Nhưng anh chưa kịp nói gì thì mấy người đàn ông mặc âu phục đen đã chặn anh lại. Một người lịch sự nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà chúng tôi không thích bị quấy rầy trong lúc dùng bữa. Anh cần gì hãy nói với tôi.”
Gi Gi nhẹ giọng lên tiếng: “Tấm vải mà cô ấy vừa dùng để lau chân cho con chó là tấm vải mà tôi làm mất hôm qua. Tôi muốn xin chuộc lại.”
Người đàn ông dùng một thái độ không được thân thiện nói: “Xin lỗi, anh hãy thận trọng lời nói của mình, chúng tôi có thể kiện anh về tội phỉ báng. Thứ nhất anh đã gọi sai, đó là Hoàng tử, không phải chó. Tiểu thư nhà chúng tôi không thích ai gọi hoàng tử là chó cả. Thứ hai, mảnh vải đó là sản phẩm mới mà công ty chúng tôi đã dày công nghiên cứu tạo ra, còn chưa tung ra thị trường, sao anh dám nhận vơ là của mình? Công ty nhà chúng tôi là tập đoàn dệt may lớn nhất Châu Á, nhà chúng tôi thiếu gì vải mà đi lấy vải của anh.”
Gi Gi đành nhúng nhường xin lỗi: “Vâng ạ, tôi xin lỗi. Tôi rất cần tấm vải đó, anh có thể vui lòng bán lại cho tôi không? Tôi sẳng sàng trả giá cao để mua lại nó.”
Khi các chàng trai nhìn thấy lại tấm bản đồ thì đều vui mừng, kích động không thôi. Mọi người còn không dám thở mạnh im lặng nhìn theo Gi Gi tràn đầy hy vọng. Lúc này nghe người đàn ông đó nói, trong lòng mọi người không khỏi bất bình. Gì mà hoàng tử chứ? Bản chất nó đã là con chó thì cho dù có khoát lên mình cả đống kim cương lẫn hàng hiệu thì vẫn là con chó. Rõ ràng đây là tấm bản đồ mà mọi người đã làm mất, bọn họ lại nhận vơ là đồ của nhà mình, tưởng giàu thì ngon lắm sao? Nếu không vì tầm quan trọng của tấm bản đồ thì Gi Gi cũng chẳng hạ mình như thế.
Hopi hạ giọng lầm bầm: “Đúng là nhà giàu quái đản, con chó thì thành hoàng tử, còn chủ nhân trở thành người hầu. Cho dù cô ta có giàu đến mấy đi nữa thì cũng không thoát khỏi kiếp con sen.”
Jin nhìn con chó đang dụi đầu vào ngực cô gái mà ca thán: “Đúng là kiếp chó sướng thật. Con chó mặc đồ hàng hiệu, cổ đeo kim cương, ăn nhà hàng sang trọng, lau chân bằng tấm vải trị giá cả gia tài, được mỹ nữ bồng bế, được tung hô là hoàng tử. Nghĩ lại mình còn thua cả con chó.”
Người đàn ông kia thô lỗ nói: “Đây là sản phẩm mới chưa công bố của công ty chúng tôi, công ty chúng tôi cần giữ bí mật, bao nhiêu cũng không bán. Đi đi.”
Mặc cho Gi Gi hết lời năn nỉ, mấy gã đàn ông vẫn cứ mặt lạnh như tiền không thèm nói lý, cứ một mực xua đuổi Gi Gi. Các chàng trai không khỏi tức giận khi thấy Gi Gi bị đối xử như thế. Mọi người muốn xông lên giành lại tấm vải nhưng RM giơ tay cản lại, kêu mọi người bình tĩnh đừng manh động. Dù sao mọi người cũng là người có danh tiếng không thể hành động lỗ mãng như thế. Nếu để lan truyền ra ngoài rằng bọn họ là những ngôi sao hàng đầu thế giới lại đi cướp đồ của một cô gái, à không, của một chú chó thì còn gì mặt mũi. Hơn nữa cô gái cũng không đi một mình, có cả một đội vệ sỹ đi theo, cho dù có cướp cũng chưa chắc thành công.
Jin cũng không thể nhịn được, tiến tới góp lời: “Công ty các người tạo ra sản phẩm thì mục đích cuối cùng cũng chỉ để bán. Bây giờ có người ra giá cao hỏi mua, tại sao lại không bán? Tôi đại diện cho công ty Jin Hit muốn bàn chuyện làm ăn với công ty các người.”
Jimin bên này giơ một ngón tay cái lên cười tít mắt, ngầu quá anh ơi. Thật không hổ là Jin tổng, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.
“Ở đây ồn quá, chúng ta đi quán khác ăn thôi Hoàng Tử.” Nói xong, cô gái đứng dậy ẳm chú chó thong thả đi ra khỏi quán. Các vệ sỹ cũng lập tức đi theo xung quanh cô ta, tạo thành một hàng rào bảo vệ vững chắc, khí thế kinh người.
Gi Gi không cam lòng lập tức đuổi theo, các chàng trai cũng thế. Vừa chạy ra tới cửa quán thì Cookie bị một nhân viên phục vụ vội vàng chặn lại nói: “Anh ơi khoan đi đã, các anh vẫn chưa tính tiền.”
Cookie chỉ quay lui kéo Jin đang chạy tới, anh nhanh nhẹn quyết đoán đẩy Jin tới trước mặt nhân viên phục vụ nói: “Thật xin lỗi, tôi đang vội, cho tôi gởi lại anh này vậy.” Nói xong Cookie tăng tốc đuổi theo các anh.
Jin: … tan nát cõi lòng. Hu hu, Cookie ơi, nỡ lòng nào đem anh ra thế chấp như thế.