Trời sáng, các chàng trai gặp nhau ở một ngã tư đường, mặt mày ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi. Gi Gi nói: “Mọi người đi về nghỉ đi, anh đi tìm thêm một lát nữa.”
Hopi lên tiếng trước: “Thật là kỳ lạ. Tấm vải đó giống như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, không còn một chút dấu vết nào. Có khi nào người nhặt được nó đã biết đây là bản đồ kho báu nên nhanh tay giấu nhẹm đi không? Gi Gi này, chúng ta có nên mời cả cảnh sát và thám tử vào cuộc tìm kiếm không? Nói cho cùng thì nó cũng liên quan tới kho báu quốc gia, chắc chắn có rất nhiều kẻ xấu thèm thuồng.”
Jimin cũng có ý này, anh nói: “Chắc chúng ta phải nhờ tới cảnh sát thôi. Nhưng chỉ sợ chúng ta không thể thuyết phục cảnh sát tin rằng đó là bản đồ kho báu, chẳng có gì làm bằng chứng nó là bản đồ cả. Ngay cả em cũng không tin.”
RM lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ nên tự mình tìm kiếm mà thôi. Nếu tin đồn về tấm bản đồ kho báu lan truyền ra ngoài, sẽ tạo ra một cuộc tranh giành đẫm máu, hậu quả không hề nhỏ.”
Gi Gi thì thở dài lo lắng. Nếu không tìm thấy tấm bản đồ, anh không biết làm sao đối mặt với anh Choi Won Kyung đây. Mẹ của anh Choi Won Kyung đã dùng tính mạng để bảo vệ tấm bản đồ, nếu anh làm mất đi, anh sẽ trở thành tội nhân của cả dòng họ bác ấy. Đây là kho báu của quốc gia mà ai cũng có trách nhiệm bảo vệ. Còn cả lời đề nghị đầy ám muội của anh ấy nữa. Làm sao anh có thể lấy thân đền được khi tình yêu với Sao Kim còn đó, anh không thể để cô chịu ấm ức được. Dù còn một hơi thở, anh cũng phải tiếp tục tìm kiếm.
Gi Gi kéo cao cổ áo cúi đầu tiếp tục rảo bước. Jimin níu anh lại nói: “Anh ơi, gió thổi hướng này, anh đi ngược hướng rồi.”
Gi Gi nói: “Anh không biết nữa, sao anh có linh cảm đi theo hướng này sẽ tìm được.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên trong lòng mọi người lại dấy lên hy vọng. Làm anh em lâu ngày, mọi người phát hiện ra Gi Gi có một khả năng rất kỳ lạ, anh vẫn thường được mọi người gọi là thánh tiên tri. Gi Gi có nhiều lần dự đoán vô tình đều đúng. Khả năng linh cảm của Gi Gi rất mạnh, cho nên không ai nghi ngờ lời nói của anh.
Jin rên rĩ: “Ôi mệt quá, đôi chân anh muốn gãy luôn rồi.”
Hopi tỏ ra thông cảm nói: “Được rồi, em chưa mệt, em đi tìm với anh. Ai mệt thì về nghỉ trước đi.”
Cookie cười xoa hai tay vào nhau vì lạnh, anh không bỏ qua cơ hội trêu chọc anh lớn: “Đó là vì anh già rồi, anh nên về nghỉ đi. Anh Gi Gi, đợi em theo với.”
Nói xong Cookie ào chạy lên để theo kịp bước các anh, trông anh vẫn tràn trề năng lực. Còn Jin dù than thở nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau.
Hôm qua trời đổ tuyết, sáng nay tuyết đọng lại trên cây và hai bên đường trắng xóa. Không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Một cơn gió thổi qua khiến ai nấy đều rét run nhưng không ai muốn bỏ cuộc. Mọi người vừa đói vừa lạnh nên các chàng trai quyết định ghé vào một quán ăn trên đường làm một tách cà phê cho ấm người, tiện thể nghỉ ngơi một lát.
Thức ăn vừa dọn lên, các chàng trai cúi đầu ăn như hổ đói nên không chú ý tới một cô gái trẻ và mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen vừa bước vào quán. Cô gái này khoát trên mình một bộ váy thời trang sang trọng, trên tay cô gái ôm một chú chó lông xù trắng như tuyết, hai mắt đen láy tròn xoe như hai viên bi. Cô gái chọn một bàn ngồi không xa bàn của các chàng trai cho lắm, rồi cô đặt con chó xuống ghế ngồi ở bên cạnh mình. Mấy người đàn ông đi theo đứng nghiêm kính cẩn sau lưng cô gái, trông họ giống bảo vệ riêng của cô gái.
Bỗng con chó nhảy xuống đất, chạy lăng xăng khắp nơi, mấy người đàn ông mặc âu phục đen vội đuổi theo bắt con chó lại.
“Hoàng tử, hoàng tử.”
Con chó chạy tới cả chỗ các chàng trai đang ngồi ăn rồi chun vào gầm bàn, nghịch ngợm cắn ống quần của Gi Gi. Gi Gi cúi xuống ôm chú chó lên trao trả lại cho một người đàn ông vừa chạy tới. Anh tinh mắt nhận ra con chó được mặc bộ đồ hàng hiệu may theo kiểu trang phục hoàng tử, trên cổ con chó còn đeo dây chuyền, mặt dây chuyền là một miếng mề đay gắn đầy kim cương, ở giữa là một viên kim cương xanh to tướng, trị giá không hề rẻ. Xem ra con chó này là thú cưng của một nhà giàu có, cho nên được phục sức sang chảnh chẳng khác gì hoàng tử thứ thiệt. Người đàn ông này cẩn thận ôm chú chó quay về cung kính trao cho cô gái.
Cô gái ôm chú chó trên tay, nhẹ giọng mắng yêu: “Em hư quá đi, chạy lung tung làm dơ chân hết rồi, em mà không ngoan thì chị đánh đít em đấy. Đưa chân đây để chị lau chân cho em.”
Mắng xong, cô gái rút ra một cái khăn đen tuyền từ trong túi xách hàng hiệu sang trọng bên cạnh ra thong thả, thong thả lau chân cho chú chó. Đây không phải là tấm bản đồ mà mọi người đang vất vả tìm kiếm sao?
Thì ra giá trị thật sự của tấm bản đồ là làm giẻ lau chân cho cún.