Cái gì mà không thể nói chứ? Thái độ ỡm ờ của Ngọc càng khiến Sao Kim càng thêm sốt ruột, chuyện gì xảy ra sau cánh cửa phòng của anh Choi Won Kyung. Có phải Gi Gi đang làm chuyện gì phản bội cô không? Nghĩ tới đây Sao Kim đã cảm thấy khó thở, tim đập mạnh. Nổi hoài nghi càng khiến cô lo lắng bất an. Không được, cô phải leo lên chứng kiến tận mắt mới được, nhưng cô không giỏi leo trèo như chị Ngọc, làm sao đây?
Sao Kim bèn quay sang nhờ vả Jimin: “Jimin, giúp tôi với. Anh hãy giúp tôi trèo lên cây nhé! Làm ơn đi!” Kèm theo đó là động tác chớp chớp mắt cầu xin thật đáng thương.
Jimin biết nếu anh giúp Sao Kim thì thật không có đạo nghĩa với Gi Gi, nhưng mà đây đúng là cơ hội tốt để làm khó Gi Gi, khiến cho Gi Gi phải điêu đứng một phen. Jimin vốn không ngại chuyện góp gió thổi thêm lửa đốt nhà nên anh liền hăm hở ngồi xuống cho Sao Kim đứng trên vai mình rồi từ từ đứng lên. Đúng là anh em tốt.
Được sự giúp đỡ của Jimin, Sao Kim có thể rướn người lên cao ôm vào nhánh cây mà Ngọc đang ngồi vắt vẻo trên đó, cô co một chân lên móc vào cành cây. Còn chân kia, cô chưa kịp nhấc lên thì đã bị một bàn tay túm lấy cổ chân. Sao Kim giật giật mấy cái nhưng vẫn bị giữ chặt, vì vậy cô kêu lên: “Jimin, anh mau buông chân tôi ra, để tôi trèo lên coi thử.”
“Em muốn coi cái gì?”
“Hả?”
Là tiếng của Gi Gi, Sao Kim giật mình nhìn xuống. Gi Gi đang đứng ở dưới nắm chặt cổ chân cô, còn Jimin thì đang ngồi thụp xuống ôm bụng cười vì tình huống khó xử của cô. Sao Kim ngẩng đầu lên nhìn chị Ngọc thì thấy Ngọc cũng đang đưa tay lên bịt miệng mình để ngăn tiếng cười.
Sao Kim rất ấm ức, hai người này thật không có đạo nghĩa mà. Gi Gi đi ra lúc nào vậy? Tại sao không ai lên tiếng thông báo với cô hết? Sao Kim rất lúng túng, bây giờ cô leo lên không được mà xuống cũng không xong. Bỗng cô la lên một tiếng, cô bị vuột tay và rơi vào vòng tay ấm áp của Gi Gi.
Gi Gi ôm cô theo tư thế ôm công chúa, nhưng anh vẫn nghiêm khắc lặp lại câu hỏi: “Em muốn coi cái gì trên đó vậy?”
Sao Kim lúng túng bịa đại một lý do: “Em muốn ngắm sao trời.”
Gi Gi cau mày tức giận, nửa đêm nửa hôm Sao Kim không lo đi ngủ mà lại theo Ngọc trèo cây ngắm sao. Gi Gi trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu là Ngọc đang ngồi cười trên cành cây, cô ta chỉ biết dạy hư cho Sao Kim. Trước cái nhìn kết tội của Gi Gi, Ngọc không thể thanh minh nên chỉ có thể ngước mặt lên nhìn trời tỏ vẻ như cô đang bận đếm sao.
Gi Gi tiếp tục mắng Sao Kim: “Em có biết trèo cây rất nguy hiểm không? Nếu anh không đỡ kịp thì em đã té rồi. Anh cần phải dạy dỗ em mới được, em theo chị của em thì chỉ có học hư thôi.”
Sao Kim không dám cãi lời anh, cô vòng tay ôm cổ anh, cái đầu cô dụi dụi vào cổ anh, dịu ngoan như một con mèo nhỏ trong vòng tay anh. Gi Gi đã ra đây rồi thì cô đâu cần trèo cây nhìn trộm nữa.
Jimin đang ôm bụng ngồi cười lập tức nhìn Gi Gi lom lom. Gi Gi định dạy dỗ kiểu gì vậy nhỉ? Thật tò mò quá, liệu anh có nên đi theo rình coi không nhỉ? Ngọc cũng căng thẳng không kém. Cô đang tự hỏi mình có nên can ngăn hay gọi điện thoại mét dì không đây. Bạo lực gia đình sắp xảy ra, Sao Kim thật là thảm mà.
“Khuya rồi, hai người về phòng ngủ đi, anh đưa Sao Kim lên sân thượng ngắm sao một lát rồi xuống.” Gi Gi bỏ lại một câu rồi ôm Sao Kim bước đi, vẫn là cái ôm công chúa.
Gi Gi anh có lộn không vậy? Như vậy mà gọi là dạy dỗ sao?
Ngọc đang ngồi đung đưa chân trên cây giật mình suýt té xuống đất, cô không tin vào tai mình, tảng băng ngàn năm trong truyền thuyết đây sao? Gi Gi nổi tiếng là cục đá lạnh lùng mà cũng biết làm chuyện lãng mạn sao? Hình ảnh trước mắt cô chẳng khác nào trong phim ngôn tình, vậy mà ban nãy cô còn nói anh không biết gì về tình thú. Ngọc cảm thấy ganh tỵ với Sao Kim. Ngọc liếc nhìn Jimin mà thầm ao ước. Có ai ngờ được băng cũng đã tan, cục đá cũng có thể mềm, nhưng biết đến khi nào cô mới chinh phục được Jimin đây?
Jimin cũng kinh ngạc không kém gì Ngọc. Anh còn đang lo lắng thay cho Sao Kim, ai ngờ lại bị ép ăn cẩu lương. Trong lòng Jimin gào thét: ‘Gi Gi, sao anh bất công quá vậy? Bình thường anh dạy dỗ bọn em đâu phải như vậy? Có ai nói cho anh biết đó có phải là Gi Gi cục súc mà anh đã quen biết hay không vậy?’
Ngọc cụt hứng leo xuống, chơi không vui gì hết. Cô hỏi Jimin: “Hai người họ đi rồi, giờ chúng ta làm gì đây?”
Jimin vừa quay người bước đi vừa nói: “Cô cứ việc trở về phòng mình ngủ đi, tôi vào trong ngồi đợi bọn họ.”
Ngọc thừa biết Jimin không muốn về phòng mình ngủ vì sợ ma, cô vẫn nên tranh thủ dịp tốt này. Vì thế cô chạy tới bên cạnh Jimin ôm lấy cánh tay anh cười nói: “Tôi cùng đợi với anh nhé. Tôi không dám về phòng một mình đâu, tôi sợ ma lắm.”