Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 55: Câu chuyện trong đêm khuya (tiếp)




Bỗng Sao Kim thấy Ngọc sắp chạy ngang qua Jimin, cô bèn kêu lên: “Jimin, anh giữ chị Ngọc lại giúp tôi với.”

Ngọc nghe vậy không hề đổi hướng mà còn đâm đầu chạy tới bên cạnh Jimin. Cô hớn hở bày ra vẻ mặt như thể muốn nói ‘em đây nè, anh mau bắt em đi.’

Jimin vừa đưa tay ra định bắt Ngọc lại theo phản xạ tự nhiên thì Ngọc đã chạy ào tới bên tay anh tự nguyện nạp mình. Sao Kim cũng chỉ biết lắc đầu trước trình độ vô sỉ của Ngọc.

Cái đồng hồ treo tường thong thả gõ mười hai tiếng, bóng đèn trong phòng khách tự nhiên chớp một cái rồi tắt phụt, nơi này bỗng trở nên tối tăm. Sao Kim hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Jimin cũng bực tức kêu lên: “Cái quái quỷ gì thế này. Điện đèn gì mà tự nhiên lại cúp vào lúc này.”

“Mọi người đừng sợ, chỉ cúp điện thôi. Mọi người mau lấy điện thoại của mình ra đi.” Gi Gi vừa nói vừa móc điện thoại ra, mở đèn pin điện thoại lên. Ánh sáng le lói cũng đủ trấn an tinh thần của mọi người. Bỗng có tiếng hét lên từ trên lầu vọng xuống, hình như là tiếng của anh Choi Won Kyung. Gi Gi bật dậy chạy về phía cầu thang, Sao Kim qua giây phút bất ngờ cũng chạy theo anh.

Lúc này Jimin cũng đã móc được điện thoại của mình ra. Trong ánh sáng vừa mới lóe lên, Jimin chợt nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng lướt qua thật nhanh trước cửa lớn của nhà trọ, mái tóc dài của người phụ nữ bay bay theo gió, trông rất quỷ dị. Đó có phải là bà chủ nhà trọ trong lời đồn không? Hình bóng người phụ nữ áo trắng chỉ lướt qua mấy giây rồi biến mất vào trong đêm tối, sự việc diễn ra quá nhanh khiến người ta không kịp suy nghĩ, phản ứng theo bản năng. Jimin hoảng sợ ôm chầm lấy Ngọc đang đứng kế bên anh, điện thoại của anh rơi xuống đất, bóng tối lại bao trùm.

Ngọc cũng vòng tay ôm lại anh, dịu dàng trấn an. Cô không hề sợ hãi mà còn thầm cám ơn ma nữ dễ thương này, xuất hiện rất đúng lúc. Jimin đang ngẩn người mất hồn, đây là cơ hội tốt... Ngọc kiễng chân lên, nhưng cô chưa kịp thực hiện ý đồ thì đèn bỗng sáng lên. Có điện rồi!

Ánh sáng đột nhiên ùa về khiến Ngọc đâm ra bối rối, ý đồ hôn trộm Jimin đã bị anh phát hiện. Cô mở to đôi mắt nhìn anh dò hỏi. Cô còn chưa kịp làm gì cả, liệu cô có nên tiếp tục không?

Jimin cũng lúng túng không kém khi nhận ra cả hai đang ôm nhau. Jimin nhìn tư thế của Ngọc, dù có là kẻ ngốc thì cũng hiểu cô đang định làm gì, huống chi anh không ngốc. Anh nghe thấy tiếng trái tim của cả hai đang đập thình thịch trong lồng ngực, rộn ràng và mạnh mẽ. Tiếng trái tim cô đập mạnh như vậy, không hiểu là vì sợ hay còn có nguyên nhân gì khác. Anh nhìn vào đôi mắt của người con gái đang gần kề ở trước mặt anh, đôi mắt cô lấp lánh như sao trời.

Ngọc ngượng ngùng vì bị bắt gặp quả tang, âm mưu của cô đã bị vạch trần ra trước ánh sáng. Cô không đủ dũng cảm để thực hiện tiếp hành động nên đành rụt đôi tay đang ôm Jimin lại rồi lùi ra sau. Ngọc chỉ còn biết tự trách mình bỏ lỡ cơ hội tốt, gương mặt cô nóng bừng vì xấu hổ.

Lần này thì Jimin cũng bực tức không kém, thiếu chút nữa anh đã kêu lên, ‘Đèn điện gì mà tự nhiên lại sáng vào lúc này, hừ.’

Jimin nhìn Ngọc thẹn thùng quay mặt đi, gương mặt cô đỏ bừng. Jimin thầm nghĩ: ‘Thì ra cái cô nàng ngổ ngáo này cũng có lúc e thẹn, liệu mình có nên chủ động một chút không nhỉ?’

Bỗng có tiếng bước chân giậm thình thịch xuống cầu thang, là Sao Kim, cô đang hậm hực không vui nên không nhận ra sự khác lạ của hai người.

Ngọc đã lấy lại tinh thần, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế Sao Kim? Gi Gi đâu?”

Sao Kim cau có nói: “Gi Gi nói em về phòng ngủ đi, rồi anh ấy vào phòng của anh Choi Won Kyung đóng cửa lại. Em cũng chẳng biết trong đó đã xảy ra chuyện gì. Hừ!”

Lúc này Ngọc bỗng tỏ ra thông minh đột xuất, cô nói: “Em có muốn biết trong đó xảy ra chuyện gì không? Đi với chị.”

Nói xong Ngọc nắm tay Sao Kim kéo cô ra ngoài sân. Jimin cũng không biết Ngọc dự tính làm gì nên cũng đi theo, cả ba dừng lại ở dưới gốc cây lớn trong sân.

Ngọc chỉ vào một nhánh cây lớn chìa ra nói: “Chị phát hiện từ vị trí nhánh cây này có thể nhìn xuyên qua cửa sổ vào phòng của anh Choi Won Kyung. Để chị trèo lên xem thử.”

Nói xong Ngọc ôm cây thoăn thoắt trèo lên rồi ngồi vắt vẻo trên cành cây. May mà cửa sổ phòng của anh Choi Won Kyung không có đóng, đúng là từ vị trí này có thể quan sát rõ ràng mọi thứ trong phòng.

Sao Kim đứng bên dưới sốt ruột hỏi: “Chị có thấy gì không? Mau nói cho em biết với.”

Ngọc ngồi đung đưa chân trên nhánh cây thong thả trả lời cô: “Không thể nói được.”