Jimin chỉ liếc cô thầm nghĩ: ‘cô mà sợ ma cái gì, có ma sợ cô thì có.’ Nhưng anh không nói gì chỉ xoay người bước đi.
Ngọc khoát cánh tay Jimin đi sóng bước bên cạnh anh, cô thích chí khi cảm thấy hai người chẳng khác gì cặp đôi đang hẹn hò đi dạo trong đêm khuya. Lòng cô lâng lâng hạnh phúc và thầm ao ước giây phút này cứ kéo dài ra mãi.
Bỗng một bóng áo trắng vụt lướt qua và nhanh chóng biến mất ở cổng sau của nhà trọ. Jimin khựng lại cứng người vì sợ hãi nhưng Ngọc thì tức giận bừng bừng. Con ma này dám phá hỏng giây phút lãng mạn của cô và Jimin, chắc con ma này cho rằng ai cũng sợ nó hết. Nó không biết cô là pháp sư trừ ma đây. Dám vuốt râu hùm à, hừ!
Ngay lập tức Ngọc la lên: “Jimin, chúng ta đuổi theo đi.”
Jimin còn đang cứng đờ người chưa kịp phản ứng thì Ngọc đã nắm lấy tay Jimin kéo anh đuổi theo. Cả hai chạy băng qua cái sân nhỏ, xuyên qua cổng sau đang để ngỏ đi ra một con đường nhỏ. Ngọc nhìn quanh thì thấy bóng trắng thấp thoáng ở đằng xa, có vẻ như con ma không vội lắm. Con ma giảm tốc độ như đang cố tình chờ hai người đuổi theo.
Con đường nhỏ không có đèn đường, vắng lặng đến đáng sợ. Ánh trăng non chênh chếch trên cao không đủ soi sáng, chỉ thấy bóng trắng phía trước lúc ẩn lúc hiện càng thêm quỷ dị. Jimin nghe thấy tiếng gió rít thổi bên tai như tiếng âm binh rít gào hòa với tiếng chân của hai người chạy đuổi theo nện thình thịch trên con đường vắng, có tiếng chó tru như tiếng khóc than từ đâu vọng lại. Cảm giác sợ hãi cứ bao trùm lấy anh khiến cho anh mất đi sự phản kháng, cứ để mặc cho Ngọc nắm tay anh chạy đuổi theo.
Một lát sau, Jimin cũng đã bình tĩnh lại, anh liếc nhìn sang Ngọc. Ngọc vẫn hưng trí bừng bừng không hề chậm lại bước chân. Thỉnh thoảng cô lại kêu lên: “Con ma kia kìa, nhanh lên Jimin.”
Chạy được một lúc thì không thấy con ma đâu nữa, Jimin kéo Ngọc đứng lại. Anh thở hổn hển nói: “Nơi đây vắng vẻ như thế, không biết con ma dẫn dụ chúng ta tới đây làm gì. Chúng ta nên trở về thôi.”
Ngọc định thần dừng lại nhìn xung quanh, quả thật nơi đây hoang vu vắng vẻ, trời lại tối đen thế này. Cô đã để con ma chạy mất rồi, tiếc thật. Bỗng Ngọc nhận ra Jimin đứng im như hóa đá, tay anh run run chỉ về phía trước. Anh lắp bắp mãi mới thốt lên được một câu: “Cô nhìn kìa!”
Ngọc nhìn theo hướng tay Jimin chỉ. Cô chỉ thấy cách đó không xa có một cái cây khá to, trên cành cây có treo sẳn một sợi dây vải trắng, một đầu dây đã được thắt lại thành cái thòng lọng. Sợi dây đung đưa theo gió như đang mời gọi, đợi chờ.
Ngọc ra vẻ hiểu biết nói với Jimin: “Đây có lẽ là nơi bà chủ nhà trọ tự tử, tôi có nghe người ta nói mấy chuyện tương tự như vậy rồi. Phàm là người chết oan không đi đầu thai được, hồn ma phải đi khắp nơi tìm người tới thay thế chỗ cho nó thì nó mới siêu thoát được. Coi bộ con ma này muốn mình chết thay nó đó.”
Jimin nghe vậy thì càng hoảng sợ, anh ôm chầm lấy Ngọc, run run nói: “Nơi này thật đáng sợ, chúng ta phải làm sao đây?”
Ngọc làm ra vẻ cao thượng nói: “Nếu con ma này cần bắt một người để thế chỗ cho nó thì tôi sẽ để cho nó bắt. Tôi ở lại nơi này, anh chạy nhanh đi.”
Jimin nhanh chóng quyết định: “Vậy thì chúng ta cùng chạy, đi thôi.”
Nói xong Jimin định nắm lấy tay Ngọc kéo cô chạy cùng, nhưng Ngọc rụt tay lại. Cô lắc đầu buồn bã nói: “Không được, con ma đã chọn tôi là người thế chỗ rồi. Bây giờ đôi chân tôi nặng như đeo đá, không nhấc lên nổi. Anh chạy một mình đi, chạy về gọi mọi người ra đây cứu tôi, may ra còn kịp.”
Jimin bèn khom người xuống đưa lưng về phía Ngọc nói: “Tôi không để cô lại một mình đâu, cô lên đi tôi cõng cô về. Cho dù con ma này có xuất hiện bắt người thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
“Anh không sợ sao?”
Dĩ nhiên là anh sợ rồi, anh phải cố gắng hết sức để không hét lên rồi ù té chạy. Dù sao anh cũng là một thằng con trai, anh không thể bỏ mặc một cô gái yếu đuối ở lại nơi nguy hiểm như thế này được, mặc dù trong lòng anh thừa hiểu Ngọc không yếu đuối chút nào. Jimin bực tức nói: “Cô nói nhiều quá, leo lên nhanh đi.”
Ngọc mĩm cười ôm lấy cổ Jimin, leo lên lưng anh. Jimin cõng cô bước đi, trong lòng cô rất cảm động. Thật không ngờ trong lúc Jimin sợ hãi thế này mà anh vẫn không bỏ cô lại, mặc kệ thân ai nấy lo. Jimin quả là thiên thần, trong lúc hoạn nạn mới thấy rõ lòng người. Quả nhiên cô không yêu lầm người, Jimin thật là ngốc nhưng cũng thật đáng yêu. Ngọc nghiêng đầu định hôn lên má Jimin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cô lại thôi. Cô không nên để nụ hôn phàm tục của cô vấy bẩn một thiên thần.