Những người khách trọ khác ở đây đa phần đều không sợ ma, thậm chí họ còn tò mò muốn xem thử con ma như thế nào. Tiếc rằng con ma không chìu lòng người, chỉ xuất hiện dọa người yếu bóng vía. Ngọc không cố ý nói lớn tiếng, nhưng đêm khuya yên tĩnh nên mọi người đều nghe được câu nói của Ngọc. Họ quay lại chăm chú nhìn Choi Won Kyung, quả đúng là đáy quần của anh ta bị ướt.
Mọi người cười ồ lên, không khí căng thẳng tự nhiên trở nên thoải mái hơn. Người sợ ma thì người ta thấy đã nhiều, nhưng thanh niên sợ ma đến nổi vừa khóc la vừa tè ra quần thì mới thấy lần đầu. Mặt mày của Choi Won Kyung hết tái xanh thì chuyển sang đỏ. Chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ nhục nhã như vậy.
Jimin chỉ còn biết lắc đầu bất lực, anh thật không biết làm sao bịt miệng của cô nàng này lại. Người ta nói rằng họa từ miệng mà ra cũng không sai. Jimin vội vàng lên tiếng nói với mọi người: “Không có gì đáng xem đâu ạ! Xin mọi người hãy vào ngủ đi ạ!”
Ai cũng lắc đầu ngao ngán, đúng là không có gì đáng để xem, vào ngủ thôi.
“Chúng em vào trong trước đây. Chúng ta đi thôi.” Nói xong, Jimin cũng nắm tay Ngọc và Sao Kim kéo cả hai cô gái vào trong.
Cả ba kéo nhau vào phòng khách, ngồi ở ghế salon gần quầy lễ tân. Mọi người cần bàn bạc một chút cho kế hoạch đêm nay. Việc ma nữ thật xuất hiện khiến cho Jimin cảm thấy e dè, Jimin khẽ nói: “Hay là chúng ta đừng giả ma nữa. Ở đây đáng sợ như vậy, chúng ta đừng chọc vào bà ấy.”
Ngọc vẫn ung dung nói: “Sợ gì chứ, chúng ta đã chuẩn bị mọi chuyện xong hết rồi, tại sao phải dừng lại? Hơn nữa chúng ta chỉ phá anh Choi Won Kyung thôi, có chọc ghẹo gì bà ấy đâu? Bây giờ anh ấy đang rất hoảng sợ, chúng ta có thể tìm được đáp án mà không cần tốn nhiều công sức.”
Nhưng Sao Kim cương quyết phản đối: “Em không làm đâu, em cảm thấy như vậy là quá ác. Chị muốn thì tự đi mà làm. Em về phòng ngủ trước đây.”
Sao Kim đứng dậy định về phòng ngủ nhưng cô khựng lại, cô chợt nhớ ra ở đây có ma. Cả Jimin cũng thế, anh không dám về phòng của mình, không khí sợ hãi lại bao trùm.
Ngọc liếc nhìn Sao Kim rồi cười khẩy, cô nghĩ thầm trong lòng: ‘cái đồ nhát cáy, đã vậy chị đây chọc cho biết tay’.
Ngọc cười tủm tỉm nói: “Thời gian vẫn còn sớm mà, em ở đây nói chuyện cho vui.”
Nhưng Sao Kim thì không dễ mắc mưu Ngọc, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn mười một giờ khuya, đây là giờ linh mà Ngọc thường thích kể chuyện ma nhất. Sao Kim cau mày nói: “Em không nghe, chị thì chỉ biết kể chuyện ma thôi, nói toàn những điều nhảm nhí. Em còn lạ gì tính nết của chị nữa.”
Ngọc làm ra vẻ oan ức kêu lên: “Sao em chỉ biết nói xấu chị thế? Chị chỉ kể đúng sự thật thôi.”
Lúc này Gi Gi cũng vào phòng khách tới ngồi bên cạnh Sao Kim. Anh hỏi: “Sao mọi người không đi ngủ đi? Tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Jimin trả lời anh: “Chúng em chỉ tụ tập nói chuyện chơi thôi. Gi Gi, anh nghĩ sao về chuyện anh Choi Won Kyung gặp ma. Anh có tin chuyện ma quỷ không vậy Gi Gi?”
Gi Gi lắc đầu nói: “Anh không tin chuyện này. Hơn nữa, lời đồn đại ở đây là bà chủ nhà trọ hiện về, còn ban nãy anh Won Kyung nói là gặp mẹ anh ấy. Chúng ta chỉ mới đến đây thôi, nhưng lại có người biết rõ về chuyện của anh ấy mà cố ý giả thần giả quỷ.” Vừa nói Gi Gi vừa nhìn xoáy vào Jimin như tra xét khiến Jimin giật mình chột dạ.
Jimin vội vàng thanh minh: “Em không hiểu chuyện này là như thế nào nữa. Em và Ngọc đi ra ngoài chơi mới về thôi.”
Ngọc cũng nhanh chóng phụ họa Jimin: “Đúng vậy đó, chúng tôi chỉ mới đi về thôi. Chuyện ma quỷ không phải chưa từng xảy ra, trước giờ vẫn có nhiều người nhìn thấy ma quỷ thật, tại anh chưa gặp đó thôi. Hồi ở quê tôi đó, tôi gặp mấy lần rồi, để tôi kể cho anh nghe...”
Ngọc vô cùng hào hứng, cô có cả một kho tàng chuyện ma, mà không khí bây giờ lại rất thích hợp. Ngọc nhích lại gần Gi Gi chuẩn bị kể chuyện ma cho anh nghe.
Nhưng Sao Kim đã nhanh chóng gạt phắt đi: “Chị có thôi đi không, chị chỉ toàn kể những chuyện bậy bạ.”
Ngọc liếc nhìn Sao Kim rồi thản nhiên nói: “Được, chị không kể chuyện bậy bạ, chị kể chuyện người thật việc thật. Gi Gi, anh có muốn nghe kể chuyện hồi nhỏ của Sao Kim không?”
Gi Gi khẽ cười nhìn Sao Kim đang bặm môi phồng má tức tối, anh gật đầu nói: “Được, tôi muốn nghe.”
Sao Kim kêu lên: “Em không cho chị kể, chị chỉ toàn kể xấu em thôi.”
Ngọc vô cùng khoái chí, cô cười khúc khích nói: “Chị thích thì chị kể, em cản được chị sao? Lêu lêu...”
Sao Kim nhoài người tới định bịt miệng Ngọc lại, nhưng Ngọc đã nhanh chân hơn đứng dậy bỏ chạy. Sao Kim chẳng chịu thua, cô đứng dậy rượt Ngọc chạy vòng quanh. Không khí bỗng trở nên đầm ấm nhẹ nhàng, hai cô gái cười đùa rượt đuổi bắt nhau. Jimin nhìn cảnh này bất giác mĩm cười, anh chợt nhận ra Ngọc rất hoạt bát, đáng yêu.