Mới hơn mười giờ tối mà căn nhà trọ đã trở nên yên tĩnh, vắng vẻ. Tất cả khách trọ đều đã trở về phòng của mình. Căn nhà trọ cũ kỹ như đang chìm vào giấc ngủ say, yên tĩnh lạ thường. Những bóng đèn lớn cũng đã tắt hết, chỉ còn những bóng đèn vàng nhỏ mù mờ không đủ chiếu sáng dọc theo lối đi càng làm cho không khí nơi này tăng thêm sự bí ẩn.
Choi Won Kyung uống thuốc hạ sốt vào thì từ từ chìm vào giấc ngủ. Không biết anh đã ngủ được bao lâu, trong giấc ngủ chập chờn bỗng anh nghe có tiếng gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên không nhanh không chậm trong không gian im lặng.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng rõ ràng, Choi Won Kyung bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Anh bực bội lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa phòng vẫn rất nhịp nhàng đều đặn. Lần này thì Choi Won Kyung hỏi lớn tiếng hơn: “Ai đó?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Choi Won Kyung đành đứng dậy ra mở cửa nhìn ra ngoài. Ngoài hành lang là ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, không có ai hết.
Choi Won Kyung trở lại giường nằm, nhưng chưa được năm phút thì tiếng gõ cửa phòng lại vang lên nhịp nhàng. Chắc anh điên mất, anh đứng dậy ra mở cửa đi dọc theo hành lang, cũng không thấy ai cả. Anh đi xuống cầu thang, định tới quầy lễ tân để than phiền nhưng cũng không thấy ai cả.
Choi Won Kyung nhủ thầm ‘phục vụ gì mà kém cỏi, nhà trọ chẳng khác gì nhà hoang’, anh đi ra sân ngó quanh xem thử. Trong sân cũng không có ai, chỉ có một cái cây cao lớn sừng sững, đổ một cái bóng dài quỷ dị trên sân. Trời bỗng nổi gió lớn, cành lá cây đung đưa xào xạc, anh nghe lẫn trong tiếng gió dường như có tiếng ai đó gọi tên mình. Choi Won Kyung lắc đầu, cho rằng mình bị sốt nên sinh ra ảo giác, tốt nhất anh vẫn nên quay về giường ngủ thôi.
Nhưng khi Choi Won Kyung vừa quay lưng định trở vào thì bỗng thấy một người phụ nữ áo trắng với mái tóc dài rũ xuống che hết cả gương mặt đứng ngay sau lưng anh. Người phụ nữ này đưa cả hai tay về phía anh nói: “Won Kyung, cứu mẹ với.”
Choi Won Kyung giật mình hoảng sợ, anh hét lên định quay lưng bỏ chạy. Nhưng đôi chân anh nặng như đeo đá, nó không nghe theo lệnh của anh nữa khiến anh loạng choạng té ngã. Người phụ nữ áo trắng nhẹ nhàng lướt tới, dáng vẻ phiêu dật, giọng nói như oán hờn trách móc: “Won Kyung, tại sao con lại hại chết mẹ?”
Choi Won Kyung càng thêm hoảng loạn la hét, anh vừa bò vừa lết cố tránh xa người phụ nữ ma quái kia.
Lúc này, Gi Gi đã về phòng mình nghỉ ngơi, bỗng anh nghe thấy tiếng hét lớn từ bên ngoài vọng vào, hình như là tiếng của anh Choi Won Kyung. Gi Gi giật mình ngồi bật dậy chạy xuống lầu.
Gi Gi nhìn thấy Choi Won Kyung đang vùng vẫy ở ngoài sân, đôi tay anh ta quơ loạn xạ như đang cố gắng xua đuổi một kẻ vô hình nào đó. Gi Gi vội chạy tới ôm lấy anh ta. Choi Won Kyung vẫn cứ la hét: “Đừng qua đây, đừng qua đây, không phải con, không phải con.”
“Anh Choi Won Kyung, là em đây, em là Gi Gi đây. Anh đừng sợ, xảy ra chuyện gì thế?”
Choi Won Kyung đã nhận ra Gi Gi, anh ôm chầm Gi Gi vừa khóc vừa nói: “Gi Gi, ở đây có ma. Là mẹ anh trở về trách anh, là lỗi của anh mà. Anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không cứu được mẹ anh.”
Người anh lớn đã khóc rồi, Gi Gi khẽ thở dài thương xót anh. Anh biết tính cách anh Choi Won Kyung khá lầm lì, cứng cỏi. Anh Choi Won Kyung chỉ khóc khi nói tới người mẹ quá cố của mình, đó là vết thương hằn sâu trong lòng anh ấy. Đã bao năm trôi qua, vết thương ấy mãi vẫn không lành lại được. Gi Gi vẫn ôm anh ta dịu dàng an ủi: “Em biết, đó là tai nạn, không phải là lỗi của anh. Anh đừng tự trách mình nữa. Anh mau đứng dậy, chúng ta về phòng thôi.”
Lúc này mọi người trong nhà trọ nghe thấy tiếng hét cũng đã rời khỏi phòng của mình chạy ra sân, bao gồm cả Sao Kim. Ngọc và Jimin cũng vừa về tới. Cả hai nhìn thấy mọi người tụ tập xung quanh bàn tán chuyện ma xuất hiện, cả hai bèn nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Sao Kim. Jimin khẽ hỏi cô: “Là cô làm sao? Chúng ta đã hẹn đến nửa đêm mới hành động rồi mà.”
Sao Kim lắc đầu, cô hạ giọng thì thầm: “Không phải tôi, tôi vẫn còn đang tập luyện giả giọng ở trong phòng.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Jimin cảm thấy ớn lạnh. Không phải Sao Kim, điều này chứng tỏ nhà trọ này thật sự có ma! Hu hu, thật đáng sợ quá, nhưng anh cần phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho hai cô gái này. Sắc mặt Sao Kim cũng tái mét vì sợ, cô níu chặt tay Ngọc như muốn tìm chỗ dựa. Nhưng Ngọc thì khác, cô vẫn chăm chú quan sát anh Choi Won Kyung. Anh ấy vẫn còn sợ hãi và Gi Gi vẫn đang an ủi anh ta. Bỗng Ngọc giật tay áo Jimin rồi nói: “Jimin nhìn kìa, anh ấy sợ đến nổi tè ra quần luôn rồi.”