Lại nói về Gi Gi, anh dẫn theo Khủng Long đi vào thung lũng ma. Trời chiều chạng vạng, sương mù càng lúc càng dày đặt, chỉ thấy một màn trắng xóa. Anh không thể cứ đi tìm trong mơ hồ như vậy, vì vậy anh ngồi xuống vuốt đầu Khủng Long nói: “Khủng Long ngoan, giúp tao với, hãy dẫn tao đi tìm Sao Kim đi.”
Khủng Long liếc Gi Gi một cái, xong nó bình thản nằm ve vẫy cái đuôi chó, hếch đầu lên ra vẻ kiêu ngạo. Hừ, anh không phải là chủ nhân, muốn sai tui thì sai sao? Chó cũng có tôn nghiêm của chó đó.
Gi Gi nhịn cười nhìn chảnh chó, tiếp tục thương lượng. Anh rút ra một cây xúc xích lấy được từ trong phòng bếp ở doanh trại đưa tới trước mặt Khủng Long nói: “Nếu tìm thấy Sao Kim thì thưởng mười cây xúc xích, cái này là thưởng trước.”
Khủng Long nhìn thấy cây xúc xích thì đứng phắt dậy, đôi mắt sáng rỡ, ngoạm lấy cây xúc xích. Được rồi, nể mặt anh đẹp trai nên tui mới dẫn anh đi đó. Khủng Long hăm hở chạy trước dẫn đường.
Gi Gi vừa đi theo Khủng Long vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Anh nhận ra trên mặt đất có những hào sâu và những gò cao, đây không phải là bố trí tự nhiên mà do con người tạo ra. Có lẽ nơi đây đã từng là chiến trường, là nơi các anh hùng đã đổ xương máu bảo vệ mảnh đất này. Trong lòng Gi Gi bồi hồi xúc động, bên tai dường như nghe được tiếng quân reo hò, cảm giác như tay mình đang chạm vào lịch sử.
Trước giờ Gi Gi rất thích nghiên cứu kiến trúc và lịch sử nên anh hiểu biết về lĩnh vực này cũng không ít. Vừa đi anh vừa chú ý quan sát cách cách bố trí để tìm ra bí ẩn ở đây. Nơi đây có hào sâu quân sự, chắc chắn cũng có đường hầm để ẩn nấp, tấn công và cả lối dẫn ra ngoài. Có điều theo thời gian, mọi thứ không còn nguyên vẹn nữa. Cỏ mọc um tùm, dây leo bò khắp nơi che khuất mọi thứ, như muốn chôn vùi một quá khứ hào hùng.
Đi được một hồi, Gi Gi nghe thấy tiếng nói chuyện và cả tiếng cãi vả, anh và Khủng Long lập tức nhảy xuống hào để tránh bị phát hiện.
Một nhóm đàn ông cao lớn đi qua, hai thanh niên khiêng cáng bị tụt lại ở phía sau. Bọn họ không biết họ đã đi qua nơi này ba lần rồi. Người thanh niên đi sau khiêng cáng lầu bầu: “Anh mệt quá, không đi nổi nữa rồi. Chỉ có cô ta là sung sướng thôi, ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưng nếu bỏ cô ta lại đây thì thật có lỗi với Gi Gi.”
Đột nhiên một giọng nói bí ẩn cất lên: “Nếu mệt thì dừng lại nghỉ một lát đi, em không trách gì đâu.”
Hai người đang khiêng cáng giật mình nhìn lại, là ma sao? Sao nghe tiếng giống Gi Gi vậy?
Anh Jin vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Gi Gi từ dưới lòng đất trồi lên ngay bên cạnh mình: “Gi Gi, vì sao em ở đây vậy? Làm sao em tìm được bọn anh?”
Gi Gi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, anh ra hiệu cho hai người nhẹ nhàng lui lại, thoát khỏi bọn cướp đã rồi tính.
Sau khi lùi lại một đoạn, Gi Gi tới bên cáng đỡ Sao Kim ngồi dậy. Sao Kim chép chép miệng rồi mơ màng mở mắt ra. Đói quá!
Trong lúc mơ mơ màng màng, Sao Kim bỗng nhìn thấy có bánh bao. Cái bánh bao trắng trắng tròn tròn kề sát trước mắt cô. Sao Kim mừng rỡ kêu lên: “Bánh bao, muốn ăn, ăn.”
Sao Kim đưa tay ra ngắt lấy cái bánh bao, nhưng bánh bao thật to cứ nghiêng qua nghiêng lại trước mắt cô như tránh né khiến cô không lấy được. Sao Kim tức giận vươn hai tay ra giữ lấy cái bánh bao trước mặt, cô cố gắng mở to mắt ra để xác định mục tiêu. Là bánh bao thịt nha. Sao Kim há miệng ra ngậm lấy miếng thịt đỏ đỏ ở trước mắt, hết liếm rồi cắn. Cô chép chép miệng, hương vị này cũng thật lạ, dường như ngọt tới tận trong tim.
Gi Gi bị bất ngờ không kịp né tránh, Sao Kim bị làm sao vậy? Cô tấn công anh như sói đói. Cô ngậm lấy môi anh ra sức cắn mút, trong hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu.
Sao mà càng ăn thì càng đói? Sao Kim càng ra sức măm măm. Gi Gi cũng hết cách rồi, đành dịu dàng phối hợp với cô, anh tách môi cô ra hướng dẫn cô.
Anh Jin chứng kiến một màn nóng bỏng này thì vô cùng kinh ngạc, anh khều RM khẽ nói: “em dâu thật nồng nhiệt, làm tan chảy cả cục băng nhà mình rồi.”
RM chỉ gật đầu không nói gì, anh làm như đang bận nghiên cứu chiến hào. Không ngờ ở đây có đường hầm, không biết dưới đường hầm có cua không?
Sau một hồi được măm măm, Sao Kim lại lăn ra ngủ tiếp. Gi Gi đưa mắt nhìn anh Jin hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ai cho Sao Kim uống rượu hả?”
Anh Jin giả vờ như đang bận vuốt ve bộ lông dày của Khủng Long, tỏ ra vô tư như chuyện không liên quan gì đến mình. Lúc này RM mới cười giả lả nói: “Lúc nãy mọi người khát quá nên uống một chút nước, không ngờ đó lại là rượu. Cô ấy chỉ uống một chút thôi, không ngờ lại dễ say như vậy.”
Còn anh Jin tỏ ra vô cùng đáng thương nói: “Gi Gi à, anh đói quá, anh cũng muốn măm măm.”
Gi Gi mặt lạnh như tiền, móc túi lấy ra hai cây xúc xích đưa cho anh Jin và RM rồi ôm Sao Kim lên đi tiếp.
Lời của tác giả: Vấn đề kiến trúc và lịch sử thì tác giả không biết nên không dám viết nhiều, tác giả chỉ cố gắng thể hiện hết các mặt tài năng của idol nhà mình thôi.