Anh Jin vừa lẽo đẽo đi theo Gi Gi vừa nói: “Gặp được em anh mừng quá, anh cứ tưởng mình bị lạc trong này luôn rồi chứ. Bọn anh lẩn quẩn ở nơi này từ sáng đến giờ mà vẫn không tìm được lối ra. Em biết lối ra không Gi Gi?”
Gi Gi dừng lại nói: “Nơi này sương mù dày đặt khiến mọi người không xác định được phương hướng. Anh có biết người xưa có thể xác định phương hướng theo hướng gió, bây giờ chúng ta cứ thử xem. Mùa này có gió mùa Đông Bắc, thổi từ hướng này sang hướng này, anh có nghe tiếng gió đập vào vách đá không? Doanh trại ở hướng Tây Nam tức là hướng ngược lại, chúng ta cứ đi ngược hướng gió là về tới doanh trại.”
Anh Jin vô cùng mừng rỡ, vừa đưa tay chỉ vừa nói: “Hay quá Gi Gi, vậy mà anh không nghĩ ra. Bây giờ chúng ta đi hướng này về hả?”
RM gật gù cảm phục: “Gi Gi là người có khả năng cảm âm tuyệt đối nên lời anh ấy nói chắc chắn không sai. Nhưng mà Gi Gi nè, làm sao anh tìm ra được bọn em vậy? Sương mù dày đặt như vậy, cách hai mét đã không nhìn thấy gì rồi.”
Gi Gi bình thản tiếp tục giảng giải: “Em có biết ngày xưa khi khoa học chưa phát triển, người lính đi trinh sát chỉ dựa vào việc lắng nghe tiếng chân trên mặt đất thì đã có thể đoán biết số lượng quân địch không?”
Quả là trong sách có viết chuyện này, RM gật đầu trầm trồ: “Wow, thật là lợi hại nha, em thật ngưỡng mộ anh.”
Anh Jin ồ lên thán phục: “Nói vậy em dựa vào việc nghe thấy tiếng bước chân để tìm ra bọn anh sao? Wow, em đúng là thiên tài. Không có em thì anh cũng không biết làm sao đây. Anh thật tự hào vì em…”
Nhưng Gi Gi đã lắc đầu cắt đứt lời anh Jin, anh chỉ vào con vật đầy lông đang đứng dưới chân anh nói: “Không, anh hiểu lầm rồi. Em nhờ vào Khủng Long mới tìm ra mọi người. Em chỉ việc bảo Khủng Long dẫn đi tìm Sao Kim thôi.”
RM phá lên cười: “À, em hiểu rồi. Cho nên bây giờ muốn đi ra chúng ta chỉ cần bảo Khủng Long đi về, còn chúng ta chỉ việc đi theo nó. Ha ha ha...”
Gi Gi đưa tay ra dấu: “Suỵt, coi chừng bọn cướp chú ý.”
Anh Jin tức đến nội thương: “Vậy mà em nói nghe tiếng gió, tiếng bước chân gì đó, làm anh cứ tưởng thật.”
Gi Gi vẫn bình thản nói: “Em nói là người xưa mà. Nơi đây đã từng là chiến trường, bên dưới che dấu cạm bẫy, mọi người đi cẩn thận.”
Gi Gi cúi xuống bên Khủng Long nói: “Khủng Long, chúng ta về thôi.”
Khủng Long nằm phịch xuống đất tỏ vẻ giận dỗi, không cho tui xúc xích thì tui không đi nữa. Tui nằm đây ăn vạ.
Gi Gi bối rối, hết xúc xích để cho Khủng Long rồi. Nhưng vấn đề này cũng không làm khó được anh, anh hạ giọng dụ dỗ: “Khủng Long, mau dẫn chúng tao về đi. Tao sẽ giới thiệu cho mày một con chó rất đẹp cho mày làm quen, tao chưa bao giờ thấy con chó nào đẹp như vậy, nó tên là Mickey. Đi nào, tao dẫn mày đi gặp Mickey.”
Khủng Long nghiêng đầu ngẫm nghĩ, xúc xích có là gì so với một nàng chó xinh đẹp, lời đề nghị này thật hấp dẫn nên nó đứng dậy hăm hở đi tiếp.
Anh Jin khinh bỉ nhìn Gi Gi, vậy mà Gi Gi lại đi lừa gạt một con chó. Anh thật không biết Hopi sẽ có phản ứng gì khi biết bé cưng của mình bị gả bán như vậy. Còn bộ óc thiên tài của RM thì hình dung tới hình ảnh tương phản của Khủng Long và Mickey, Khủng Long to lớn như vậy thì làm sao mà phối giống với Mickey?
Mọi người nhẹ nhàng di chuyển để tránh làm kinh động tới bọn bắt cóc, ai cũng biết vào đêm thanh vắng, âm thanh dễ truyền đi xa. Khủng Long cũng thận trọng đi chậm rãi, tránh gây ra tiếng động.
Gi Gi cõng Sao Kim trên lưng, cô gục đầu trên vai anh ngủ say, hồn nhiên như một đứa trẻ. Còn anh Jin và RM thở phào nhẹ nhõm, sắp thoát nạn rồi.
“Áaaaaaa!”
Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên làm chấn động không khí yên tĩnh nơi này. Hình như là tiếng của Hopi. Sao Hopi lại tới đây? Không lẽ đã gặp nguy hiểm gì sao? Anh Jin và RM nhìn nhau rồi chạy về phía phát ra tiếng hét khiến Gi Gi không kịp ngăn cản.
Gi Gi than thầm trong bụng: Nguy rồi, Hopi la ầm lên như thế sẽ thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc, chẳng phải anh đã dặn Hopi ở nhà chờ anh về rồi sao? Anh đưa mắt nhìn quanh rồi cõng Sao Kim ra sau một gò đất ẩn nấp.
Ở một chỗ cách đó không xa là đám người Jimin đang đi tới. Bọn họ vừa đi vào thung lũng ma đã nhận ra sự khác lạ nơi này, ai nấy đều thận trọng mò mẫm bước đi trong bóng tối. Thấp thoáng ánh ma trơi lập lòe, Ngọc níu chặt lấy tay Jimin không rời, còn Hopi thì bị vấp té. Vấn đề cũng không lớn nếu như không phải khi ngã xuống tay anh lỡ chạm vào một cục đá, và khi anh định thần nhìn lại cục đá thì mới phát hiện nó không phải là đá mà là một cái đầu lâu người, hai hốc mắt sâu hoắc nhìn anh, dọa cho trái tim anh giật thót, cất tiếng hét thất thanh.
Hu hu, đáng sợ quá! Hopi không đi nữa, Hopi muốn về nhà. Hopi xoay người bỏ chạy, vừa chạy anh vừa hét lên kinh hoàng, ánh ma trơi đuổi theo phía sau. Ai cứu Hopi với!