Sau khi Cookie bắn tên dọa cho bầy sói sợ chạy thì lấy một con dao nhét vào người, vai đeo cung tên rồi leo xuống, chạy tới chỗ chiếc xe bị kẹt, hỗ trợ Jimin.
Hopi mở cửa sổ leo ra khỏi xe, sau đó cùng Jimin đỡ anh tài xế bị thương cánh tay chật vật leo ra khỏi xe.
Ngọc cũng leo xuống, cô trố mắt nhìn Cookie bước tới. Wow, đẹp trai quá, trông anh oai phong anh tuấn chẳng khác gì chiến thần trong truyền thuyết. Ngọc ngây người ra nhìn, đôi mắt hoa si bắn điện tới tấp, cô lẽn bẽn nói tiếng cám ơn Cookie.
Jimin hừ một tiếng, không hiểu sao anh lại thấy tức giận, trừng mắt nhìn Ngọc. Cô nàng này mà thấy trai đẹp là đôi mắt sáng lên như đèn pha.
Hopi vui mừng chạy tới ôm cả hai nói: “Gặp được hai đứa anh mừng quá, bọn anh đã tính chạy nhanh ra khỏi đây để tìm thêm người tới giúp. Trời sắp tối rồi, anh cứ sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Ngọc cứ khăng khăng là sẽ tìm thấy hai đứa trước khi trời tối. Hóa ra cô ấy đúng.”
Jimin nghe vậy thì không khỏi cảm động, một luồng gió mát lan tỏa khắp tâm hồn anh dập tắt lửa giận. Hóa ra cô ta cũng không đến nổi vô lương tâm, trái tim anh rung rinh nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “Cô ấy nói gì thế?”
Anh tài xế cười nói: “Thật ra anh cũng khó xử lắm, ông quản gia dặn anh phải chú ý chăm sóc Gi Gi, một mình Gi Gi đi vào thung lũng ma khiến anh lo lắm, muốn nhanh chóng chạy đi gọi người tới giúp. Nhưng Ngọc cứ nài nỉ anh chạy từ từ tìm Jimin trước. Cô ấy nói Jimin ngốc lắm, chẳng đi xa được đâu…”
Nói tới đây anh nhận ra mình lỡ lời nên vội im bặt. Còn Ngọc thì vội vã thanh minh: “Không phải đâu, tại tôi diễn đạt không rõ nên anh ấy đã hiểu sai ý tôi. Ý tôi nói là sức người có hạn nên anh không thể chạy xa được, mà buổi tối trong rừng rất nguy hiểm. Đây là tôi lo lắng cho anh nên tôi mới năn nỉ anh ấy tranh thủ tìm anh trước rồi mới đi tìm người tới giúp Gi Gi. Gi Gi thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ không sao đâu, còn anh thì khác. Sao Kim cũng đang ở trong thung lũng ma, tôi cũng nóng ruột lắm chứ, không tin anh hỏi anh Hopi thử đi.”
“Gi Gi thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ không sao đâu, còn anh thì khác.” Hừ, câu này là ý gì, nói tới nói lui cũng không nằm ngoài ý nói anh ngốc. Jimin tức giận vò đầu, tức muốn ói máu. Cảm xúc của Jimin như người bị rớt từ trên mây xuống, anh còn chưa kịp vui vẻ được ba giây, dám chê anh ngốc, anh sẽ không thèm để ý tới cô nữa. Anh quay sang nhìn Hopi nhưng Hopi bỗng ho sặc sụa, ho dữ dội còn hơn cả người bị ho lao. Vấn đề này Hopi xin từ chối trả lời.
Cookie chỉ cười tới vỗ lưng Hopi rồi hỏi: “Vậy là anh Gi Gi đi một mình vào thung lũng ma hả anh? Vậy bây giờ chúng ta đi tìm người tới giúp hay đi vào thung lũng ma giúp anh ấy?”
“Chiếc xe bị mắc kẹt rồi, không thể đi tìm người tới giúp. Muốn lấy cái xe ra thì phải chặt bớt một cái cây, chúng ta trở lại doanh trại, ở đó có cưa. Nhưng bây giờ Gi Gi lại đang liều mạng vào thung lũng ma cứu mọi người, Jin và RM cũng đang ở đó, nếu đợi nữa e rằng không kịp.” Anh tài xế đắn đo nói. Anh chỉ là người làm công ăn lương, mà ông quản gia đã căn dặn kỹ lưỡng trước khi đi, nếu Gi Gi xảy ra chuyện thì anh cũng khó bề ăn nói.
Jimin nhìn trời rồi nói: “Trời sắp tối rồi, nếu trở lại doanh trại lấy cưa rồi trở lại đây thì e rằng tới mai mới lấy được xe ra. Bây giờ chúng ta vào thung lũng ma giúp một tay đi. Chúng ta đông người, nếu so quân số thì cũng không thua kém bọn bắt cóc bao nhiêu.”
Ngọc ở bên nhỏ nhẹ thêm vào: “Nhưng nếu so về độ liều mạng và nguy hiểm thì chúng ta thua rất nhiều.”
Jimin trừng mắt lên mắng: “Cô đừng có làm cho mọi người nản chí, nếu cô không muốn đi thì có thể trở về doanh trại đợi mọi người trở về.”
Ngọc le lưỡi rụt cổ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi cũng muốn đi vào thung lũng ma tìm Sao Kim mà, tôi không sợ đâu. Anh có cách để đối phó chưa Jimin?”
Ngọc đưa đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Jimin khiến anh tự tin lên hẳn. Anh hắng giọng nói: “Kẻ mạnh dùng sức, kẻ yếu dùng trí. Chúng ta sẽ dùng kế để đối phó.”
“Anh thật là tài giỏi nha, anh định dùng kế gì để đối phó hả Jimin? Hay là anh nói ra đi để chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút.” Ngọc cố nín cười chớp đôi mắt tinh nghịch nhìn Jimin khiến anh tức giận trừng mắt, chút cảm động còn sót lại biến mất. Anh gầm gừ: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nếu bọn bắt cóc dễ đối phó thì bọn chúng đã bị bắt từ lâu rồi, không phải sao? Chúng ta vừa đi vừa nghĩ cách.”
Hừ hừ, anh giận thật rồi đó, còn không mau dỗ đi! Ngọc liếc nhìn Jimin, cô cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Jimin rồi vòng tay ôm lấy cánh tay anh. Con người này lúc tức giận cũng vô cùng đáng yêu.
Anh tài xế ngập ngừng nói: “Vậy thì tôi về doanh trại tìm cưa để lấy xe ra. Tôi nghĩ bọn bắt cóc không dễ đối phó, vẫn cần có thêm người trợ giúp. Mọi người chỉ cần kéo dài thời gian chờ người tới giúp. Chúng ta chia ra hành động. ”
Hopi chỉ cười kéo Cookie đi, anh nói: “Đi thôi Cookie. Chúng ta vào thung lũng ma tìm Gi Gi đi, anh Gi Gi nói anh ấy có cách ứng phó. Anh nghe nói thung lũng ma có sương mù dày đặt, dễ vào nhưng khó ra. Anh nghĩ anh Gi Gi cũng muốn lợi dụng điểm này để cứu mọi người.”
Cookie vẫn không ngừng thắc mắc với muôn vàn câu hỏi: “Vậy hả anh? Nhưng em không hiểu anh Gi Gi chỉ mới tới đây lần đầu, anh ấy đâu có thông thuộc địa hình nơi này. Làm sao anh ấy ra vào thung lũng ma được? Sao anh ấy có thể tự tin một mình đi vào nơi đó?...”
Hopi lưỡng lự nói: “Anh cũng không biết nữa. Nhưng Gi Gi đi cùng với Khủng Long, em cũng biết con chó đó mà. Anh nghe Hanny nói Khủng Long rất thông minh, đã từng ra vào thung lũng ma nhiều lần, nó quen thuộc nơi này.”
…
Hai người xoay lưng vừa đi vừa trò chuyện, để mặc Jimin và Ngọc đang bận cãi nhau ầm ĩ ở đằng sau.