Lại nói về Jimin và Cookie, hai người cứ cắm đầu chạy mãi cho đến khi kiệt sức, cảm nhận cơn đói và khát dày vò. Hai người dừng lại nhìn quanh, xung quanh chỉ toàn cây lá xanh biếc mà không có lấy bóng dáng một người nào. Cookie tựa vào một gốc cây thở hổn hển rồi nói: “Jimin, em nghĩ hình như chúng ta bị lạc đường rồi.”
Jimin đưa hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi rồi phản đối: “Không đâu Cookie, anh chắc chắn chúng ta đã bị lạc đường rồi. Nơi này không có người, điện thoại không có sóng, làm sao tìm người cứu mọi người đây? Cookie, không biết ở đây có thú dữ không? Anh nhớ anh RM từng nói nếu gặp phải gấu thì nằm xuống giả chết, đại loại như vậy.”
Cookie mở to mắt nhìn Jimin hỏi: “Jimin, còn nếu gặp chó sói thì sao?”
Jimin đưa tay lên vuốt tóc, bối rối nói: “Hình như anh RM không có nói.”
Cookie run run đưa tay chỉ sau lưng Jimin và hét lên: “Nhưng bây giờ chúng ta gặp phải chó sói rồi, chạy mau.”
Jimin tái mặt quay đầu nhìn ra sau lưng, anh chỉ thấy những đôi mắt xanh lè và hàm răng nanh nhọn hoắc. Không ai nói thêm lời nào, cả hai quay đầu ù té chạy.
Chó sói là sinh vật đi săn theo bầy đàn, phối hợp có tổ chức. Bầy sói nhanh chóng tản ra bao vây tứ phía. Hai chàng trai hết đường chạy, như cá nằm trong lưới, bị dồn tới bên chân một gốc cây lớn. Không chút ngần ngừ, cả hai lập tức ôm cây leo lên. Bầy sói ngồi bên dưới gốc cây ngóng theo chờ đợi, xem ra hai người đã hết đường thoát thân. Jimin và Cookie mỗi người ngồi vắt vẻo trên một cành cây, đành chờ đến khi bầy sói chán nản bỏ đi thôi. Jimin ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng tuyệt vọng: “A, có ai không, cứu với!”
Bỗng Jimin ngừng kêu, miệng cũng chưa kịp khép lại, anh vừa phát hiện trên ngọn cây có một cái nhà chim ẩn hiện sau những tán lá, trong đầu Jimin lóe lên một tia hy vọng: biết đâu sẽ tìm được thứ gì trợ giúp. Jimin hăm hở ôm cây leo lên tiếp, Cookie thấy thế cũng bắt chước leo lên theo. Vừa leo lên tới nơi Jimin đã nằm lăn ra thở hổn hển, nguy hiểm quá.
Nhà chim như một căn phòng nhỏ bằng gỗ, có cả cửa chính và cửa sổ, được mấy cây cổ thụ và cành lớn xung quanh nâng đỡ. Ngôi nhà được thiết kế vô cùng chắc chắn và treo ở lưng chừng trời. Đây chẳng khác gì tổ chim câu trong truyện cổ tích. Jimin bước tới mở cửa sổ nhìn ra ngoài, đẹp thật. Ánh nắng chan hòa, rừng cây xanh ngát trải dài, bầy sói vẫn nằm bên dưới chờ đợi.
Cookie thì đi vòng quanh nhà tìm kiếm, trên vách có treo cung tên, dao, kiếm và một số dụng cụ dùng để đi rừng. Trong góc phòng còn có một hũ sâm ngâm mật ong rừng tỏa mùi thơm ngát, Cookie nhanh chóng bưng lên nếm thử, cám giác đói mệt nhanh chóng biến mất. Đây đúng là thần dược, anh vội gọi Jimin tới uống cùng.
Jimin nằm lăn qua lăn lại trên sàn gỗ, thật là thoải mái quá. Bỗng chân anh chạm phải vật gì đó, trông hình dáng giống như la bàn cổ xưa. Anh cầm lên ngắm nghía, không biết nó có công dụng gì, liệu anh có thể dựa vào nó để thoát khỏi nơi này không? Sau một hồi ngắm nghía, anh nhét nó vào túi rồi nhắm mắt mơ màng ngủ, mệt quá.
Bỗng Jimin nhổm dậy nói: “Cookie, em có nghe thấy gì không? Dường như có ai gọi tên em.”
Cả hai dỏng tai lắng nghe, có tiếng loa từ nơi xa vọng tới:
“Jimin”
“Cookie”
Hình như là tiếng của Ngọc, cô ấy đến đây làm gì? Chẳng lẽ Ngọc đi tìm anh sao? Anh vẫn nhớ lời Sao Kim nói, nếu có nguy hiểm thì Ngọc sẽ là người bỏ chạy trước tiên. Nhưng bây giờ Ngọc lại bất chấp nguy hiểm đi tìm anh. Trái tim Jimin bỗng đập sai một nhịp, hình như là cảm động. Anh nhổm dậy, bước tới bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra xa.
Có một chiếc xe đang chậm rãi chạy tới, Ngọc ngồi vắt vẻo trên mui xe, tay cầm micro gọi lớn, mắt cô dáo dát nhìn xung quanh. Khu rừng yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào bởi tiếng loa gọi vang vọng. Dĩ nhiên bầy sói đang chực chờ cũng bị đánh động, chúng đã tìm ra mục tiêu mới.
Bầy sói nhanh chóng chạy tới chiếc xe đang di chuyển rất chậm, con đầu đàn tung mình bay lên tấn công Ngọc khiến cô giật mình té xuống đất, bầy sói ào tới. Ngọc vốn tính lanh lẹ nên phản ứng cũng rất nhanh, cô chạy tới ôm lấy một cái cây leo lên thoăn thoắt. Một con sói nhào theo táp ... hụt. Tuy Ngọc sợ hãi nhưng không hề yếu đuối, cô giơ chân lên đạp mạnh vào đầu con sói đang chồm theo cô.
Mấy con sói khác thì ào tới tấn công chiếc xe, một con thò đầu qua cửa sổ xe cắn vào tay anh tài xế khiến xe lạc tay lái, đâm sầm vào khoảng giữa hai cây đại thụ và mắc kẹt luôn trong đó. Hopi ngồi trong xe run lên vì sợ, lúng túng không biết phải làm sao, nhìn anh tài xế và con sói giằng co.
Jimin nhìn qua cửa sổ chứng kiến cảnh này, anh vội kêu lên: “Cookie, họ bị sói tấn công rồi, mau giúp đi.”
Anh chạy tới rút thanh kiếm treo bên vách ra, thanh kiếm tuy đã cũ nhưng lưỡi kiếm đen dài bóng loáng, có vẻ sắt bén. Jimin vung kiếm lên chém một nhát vào cành cây chìa ra bên cửa sổ, nhát kiếm bén ngọt, rõ ràng là kiếm tốt. Anh hăm hở ôm thanh kiếm leo xuống.
Còn Cookie tới gỡ cung tên treo bên vách xuống, bình tĩnh lắp tên vào cung, tới bên cửa sổ nhắm bắn.
“Vút.”
Mũi tên bay tới cắm vào mông con sói đang chồm nữa người vào trong xe hung hãn tấn công. Con sói bị đau kêu lên một tiếng, nó ngừng tấn công và buông mình rơi xuống đất.
Cookie lại lắp mũi tên thứ hai vào cung, ngắm bắn con sói đang tấn công Ngọc, mũi tên bay sượt qua tai con sói cắm phập vào thân cây. Con sói bị bất ngờ ngưng tấn công, cụp đuôi chạy mất. Ngọc nhân cơ hội ôm cây leo lên cao hơn.
Cookie lại tiếp tục bắn vào bầy sói, có trúng có trật nhưng cũng khiến đàn sói hoảng sợ lùi lại, chạy ra xa.
Jimin đã leo xuống đất, tay giơ cao thanh kiếm chạy tới. Anh đã từng học kiếm đạo tám năm đó nha. Hãy xem chiêu kiếm của anh đây!
Đáng tiếc là bầy sói đã bỏ chạy trước khi anh tới khiến anh không khỏi tiếc nuối. Hừ, nhân tài không có đất dụng võ.