Lại nói xe chở nhóm ba người Gi Gi, Hopi và Ngọc đi xuyên rừng đến chiều thì cũng tới doanh trại. Mọi người vừa xuống xe bước vào sân đã nhìn thấy anh Choi Won Kyung bị trói vào một cây cột trong sân, trông anh ta mệt lả vì đói và khát. Anh ta gục đầu bất động, ánh nắng chiều chiếu vào trên người anh ta, máu của anh ta dính trên quần áo khô lại thành những đốm đen loang lổ.
Gi Gi vô cùng đau lòng vội chạy tới cởi trói cho anh ta, còn anh tài xế thì chạy vào trong lấy nước cho anh ta uống.
Lúc này anh Choi Won Kyung mới tỉnh lại, nhìn thấy Gi Gi anh mừng muốn khóc. Anh cầm tay Gi Gi nghẹn ngào nói không nên lời, cảm thấy mình vừa mới quay về từ cửa tử.
Lúc này thì Hopi đã dẫn Khủng Long xuống xe đi vào. Vừa thấy anh Choi Won Kyung, Khủng Long hực lên một tiếng rồi lao tới, trong đôi mắt nó như bùng lên ngọn lửa lớn.
Người xấu, dám hãm hại chủ nhân!
Nhìn thấy Khủng Long hung hãn như vậy, anh Choi Won Kyung vốn đang mệt lả đứng dựa vào Gi Gi bỗng lập tức co giò bỏ chạy. Chân anh như được gắn bánh xe, anh chạy thật lẹ, Khủng Long đuổi theo sát nút, nó há hàm răng nhọn hoắc ra táp một cái.
Qua giây phút bất ngờ Gi Gi vội gọi Khủng Long lại trong vô vọng, nó không còn ngoan ngoãn nghe lời anh nữa.
Anh bảo vệ hét lên: “Ngọc, cô mau ngăn cản Khủng Long đi. Cô cũng được dạy cách điều khiển đàn chó mà.”
“Nhưng Khủng Long đâu có nghe lời tôi.” Ngọc vừa nói vừa ôm cây cột leo lên thoăng thoắt, cô vẫn chưa quên lời đồn đãi: Khủng Long mà cắn thì chỉ có đứt thịt chứ không bao giờ nhả. Mặc kệ anh Choi Won Kyung, an toàn vẫn hơn.
Anh Choi Won Kyung chạy vào phòng bếp, bất chấp đôi chân đau nhức, nhảy lên tủ bếp để tránh. Khủng Long không hề bỏ cuộc, nó nằm phịch xuống đất đưa đôi mắt gườm gườm nhìn nạn nhân của mình đang run rẩy trên đầu tủ, kiên nhẫn chờ đợi.
Gi Gi tới bên Khủng Long khuyên nhủ nhưng vẫn không lay chuyển được nó. Anh cũng không dám kích động nó bèn tới bật bếp nấu mỳ cho mọi người ăn. Nhìn anh Choi Won Kyung mệt lã như thế còn bị chó dí, anh thật sự rất đau lòng, không hiểu tại sao Khủng Long lại trở nên hung hãn như vậy.
Qua giây phút hoảng sợ, Hopi và Ngọc thận trọng đi vào phòng bếp tới ngồi bên bàn, Khủng Long vẫn bình thản nằm im lim dim mắt, dường như nó đã bình tĩnh lại. Thấy thế anh Choi Won Kyung vừa thò một chân định leo xuống thì Khủng Long bỗng mở mắt ra, nó chồm lên há miệng ra táp khiến anh hoảng sợ rụt chân lên trở về chỗ cũ.
Ngọc ngồi đó quan sát Khủng Long, cô nhận ra Khủng Long chỉ nhắm vào anh Choi Won Kyung mà thôi. Chuyện này là sao? Rõ ràng anh Choi Won Kyung chỉ mới gặp Khủng Long thôi, không hiểu anh ta đã làm gì khiến Khủng Long ghi thù như vậy?
Gi Gi hết cách với Khủng Long rồi, anh vừa nấu mỳ vừa hỏi anh Choi Won Kyung: “Tại sao anh ở đây vậy? Sao Kim không đi chung với anh sao? Em cứ tưởng anh và Sao Kim đều bị bắt cóc.”
Anh Choi Won Kyung oán giận nói: “Ban đầu đúng là như vậy, nhưng cô ta đã được Jin và RM cứu đi rồi.”
Ngọc nghe vậy vội hỏi: “Còn Jimin thì sao? Anh ấy không đi chung với mọi người sao? Còn cả Cookie nữa.”
Anh Choi Won Kyung lắc đầu nói: “Tôi không nhìn thấy Jimin và Cookie, không biết họ có đi chung hay không?” Sau đó anh từ tốn kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho Gi Gi nghe.
Ngọc vừa cho Khủng Long ăn, vừa nói: “Tôi đoán rằng Jimin và Cookie đã sớm chạy trốn rồi.”
Gi Gi gật đầu, anh tắt bếp rồi múc ra một dĩa mỳ tới đưa cho anh Choi Won Kyung đang ngồi trên tủ bếp, sau đó tới bên bàn ngồi phân tích tình hình: “Tôi cũng nghĩ vậy, Jimin và Cookie đã nhanh chân chạy trước. Còn anh Jin và RM đã dàn cảnh gây gỗ để cứu Sao Kim đi. Anh nói nhìn thấy bọn họ chạy vào trong và biến mất, điều này chứng tỏ ở doanh trại này có lối đi bí ẩn để thoát ra ngoài mà bọn bắt cóc không biết. Tướng quân lập doanh trại ở đây chắc chắn muốn lợi dụng địa thế để chống chọi với kẻ thù, ai cũng biết tướng quân chiến đấu và trấn thủ nơi này nhiều năm, kế bên lại có thung lũng ma bí ẩn. Tôi đoán doanh trại này có lối thoát ra thung lũng ma. Người ta nói thung lũng ma dễ vào nhưng khó ra, là nơi lý tưởng để phòng thủ và tấn công. Tôi đoán anh Jin, RM và Sao Kim đã chạy vào thung lũng ma và bọn bắt cóc cũng đi vào đó, còn Jimin và Cookie đã chạy trước nên không biết họ đi đâu.”
Sau khi ăn mỳ xong, Gi Gi nói: “Tôi sẽ vào thung lũng ma tìm bọn họ, mọi người cứ ở đây chờ tôi.”
Anh tài xế đi theo vội nói: “Đừng Gi Gi, nguy hiểm lắm. Anh cứ ở đây đợi đi, tôi trở về tìm ông quản gia điều người tới giúp.”
Gi Gi lắc đầu nói: “Bọn bắt cóc đang đuổi theo bọn họ, thung lũng ma lại khó thoát thân, nếu còn chờ nữa sợ có biến, biết đâu mọi người đang rất hy vọng có người tới giúp. Nước xa không cứu được lửa gần.”
Hopi lo lắng nói: “Nếu lỡ anh đi vào thung lũng ma mà không tìm được lối ra, hoặc không cứu được họ và bị bắt luôn thì sao?”
Gi Gi mĩm cười vỗ vai Hopi nói: “Yên tâm đi, anh đối phó được. Còn chuyện lạc đường thì không phải không có cách. Em có thấy tàu đi ngoài khơi xác định được bờ nhờ vào ngọn hải đăng không? Nếu ngày mai bọn anh vẫn chưa trở về thì em hãy đốt lên một ngọn lửa thật lớn để anh xác định phương hướng. Còn việc đốt lửa bằng cách nào, chẳng phải Hanny nói ở đây có một hầm rượu sao?”
Nói xong Gi Gi đứng dậy đi ra ngoài. Khủng Long ngoái đầu nhìn theo Gi Gi rồi nhìn anh Choi Won Kyung phân vân suy nghĩ. Nó nên đi theo anh đẹp trai hay ở đây chờ xử tội kẻ xấu? Thôi đi, chủ nhân dặn nó đi theo bảo vệ anh đẹp trai, tạm tha cho hắn lần này vậy. Khủng Long bèn đứng dậy chạy theo Gi Gi.
Gi Gi đi rồi, Ngọc bèn quay sang nói với anh tài xế: “Chúng ta lấy xe đi tìm Jimin và Cookie đi, tôi đoán hai người này bị lạc trong rừng rồi.”
Anh tài xế gật đầu đồng ý. Ngọc mừng rỡ rủ Hopi chạy sang phòng bên. Ban nãy cô đã liếc thấy dàn máy karaoke công suất lớn, thứ này rất có ích. Hopi nghiên cứu dàn loa, đây là loại loa chạy bằng pin năng lượng chuyên dùng cho du lịch cắm trại, xài thoải mái cả tuần mới hết pin. Cả hai mau chóng gỡ dàn loa và micro khiêng ra xe.
Còn anh Choi Won Kyung thì muốn ở lại doanh trại chờ mọi người trở về. Anh đã kiệt sức rồi, đôi chân bị thương đau đớn. Khủng Long đi rồi nên anh Choi Won Kyung có thể leo xuống, anh tài xế hướng dẫn cho anh ta mấy phòng nghỉ trên lầu rồi ra xe chở Ngọc và Hopi đi tìm Jimin và Cookie.
Mọi người đi rồi, anh Choi Won Kyung lê bước đi vào trong, bỗng anh nhìn thấy một tấm vải màu đen nằm trong góc khuất. Anh nhặt lên mở ra xem, trên tấm vải hiện lên những đường vẽ màu xanh mờ nhạt, đây chính là tấm bản đồ, có lẽ Sao Kim đã đánh rơi trong lúc bị Jin rượt đuổi. Anh ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cám ơn ông trời, thì ra số phận của anh cũng chưa đến nổi tệ lắm cho nên bản đồ đã lọt vào tay anh. Cuộc đua vẫn chưa kết thúc, Gi Gi hãy chờ anh, anh nhất định sẽ có bốn trăm tỷ won cho em.”
Anh Choi Won Kyung vô cùng phấn khích đi khắp các phòng ngủ tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm ra chìa khóa xe trong căn phòng ngủ màu hồng. Anh cầm lấy chìa khóa ra xe của anh Jin. Đi thôi, kho báu đang chờ anh.