Sao Kim rất hào hứng hỏi: “Anh Jin này, tại sao hai anh ở đây vậy?”
Anh Jin nói: “Anh đi theo tấm bản đồ lấy được từ chỗ Hanny, cứ tưởng đi tìm được kho báu, không ngờ đó là cái bẫy của cô ta. Còn em, tại sao lại ở đây?”
Sao Kim cười khoái trá nói: “Em nói cho anh biết một bí mật, em đánh lừa tên đại ca nên mới tới đây. Hắn ta muốn đi tìm kho báu nên em đã mượn danh tướng quân lừa gạt hắn.”
Anh Jin nhìn Sao Kim tỏ vẻ không tin, anh lắc đầu xua tay nói: “Em làm sao gạt được tên đại ca chứ? Hắn là tay lão luyện giang hồ, nổi tiếng hung ác và tàn nhẫn. Chuyện này không thể nào.”
Lúc này Sao Kim đã ngấm rượu, gò má cô đỏ ửng, hai mắt cô mơ hồ, bước chân loạng choạng. Coi bộ cô đã say rồi: “Em nói thật đó, em giả làm tướng quân hiển linh lừa gạt hắn.”
Cô hăm hở bước chân diễn tả tư thế mạnh mẽ của tướng quân, thần thái uy nghiêm. Cô đưa tay làm bộ vuốt râu, và lên giọng hát một câu vọng cổ.
Lúc này đại ca mắt hí dẫn bọn đàn em đuổi theo Sao Kim, nhưng sương mù dày đặt che khuất tầm nhìn khiến bọn chúng không tìm được người. Trong lúc bọn chúng đang hoang mang không xác định được phương hướng thì chợt nghe một ca câu vọng cổ lanh lảnh dài hơi, là Sao Kim. Không ai bảo ai, cả bọn lập tức chạy tới nơi phát ra tiếng hát. Thì ra bọn họ lại ở gần như vậy. Đại ca mắt hí đã nhìn thấy Sao Kim, lúc này cô vẫn đang say mê đóng vai tướng quân, hắn cũng không vội xuất hiện mà núp sau một gốc cây quan sát cô.
“Ta thà máu nhuộm sa trường, da ngựa bọc thây, cũng quyết không đầu hàng quân cẩu trệ.”
Lúc này Sao Kim đã say hoàn toàn, hơi men bốc lên tới đầu khiến cô càng thêm hưng phấn, diễn càng thêm xuất thần. Ánh mắt của Đại ca mắt hí nhìn Sao Kim càng thêm say mê thích thú. Không ngờ cô gái này lại đáng yêu như vậy, cho dù thế nào thì hắn cũng phải giữ cô làm của riêng mình.
Sao Kim vừa hát dứt lời thì anh Jin vỗ tay khen ngợi. Anh nói: “Hay lắm, rất ra dáng tướng quân. Nhưng mà, như vậy hắn cũng tin sao?”
Sao Kim cười đắc ý, đưa tay bắt chước điệu bộ vuốt râu nói: “Tin chứ, hắn ta rất ngu ngốc. Hắn vẫn cứ nghĩ em là người mở được cửa kho báu, trong khi đó ai cũng biết Gi Gi mới là người mở được cửa kho báu, anh xem hắn có ngốc không? Em đưa bản đồ giả đánh tráo bản đồ thật lừa gạt hắn mà hắn cũng tin, bản đồ kho báu dễ giải như vậy sao? Ha ha ha, đúng là ngu ngốc.”
Sao Kim say rồi, giọng cô líu lại, nói chuyện cũng lẫn lộn tiếng Việt và tiếng Hàn nhưng đại ca mắt hí nghe vẫn hiểu. Hắn bước ra khỏi chỗ nấp với sắc mặt tái mét. Sao Kim à, cô giỏi lắm.
Tên đầu trọc thấy đại ca tức giận như vậy thì vô cùng vui mừng, chuyến này Sao Kim chết chắc rồi. Cô ta thật to gan dám vuốt râu hùm. Gã hồi hộp và phấn khích chờ xem Sao Kim sẽ quỳ xuống run rẩy cầu xin tha mạng.
Nhưng Sao Kim đã say mèm nên không còn biết sợ nữa, cô đưa mắt nhìn người đang bước tới trước mặt cô rồi đếm: “Một, hai, ba, bốn đại ca… Sao nhiều đại ca vậy? Gương mặt này đáng yêu quá.” Sao Kim đưa tay ra nhéo gương mặt đang đưa tới trước mặt cô.
Mọi người đều nín thở vì sợ, gã đầu trọc rút dao ra cầm sẳn trong tay chờ đại ca ra lệnh chặt tay.
Đại ca mắt hí nhìn cô gái nhỏ đang say mèm trước mặt mình, hai tay cô đang không ngừng xoa nắn hai gò má hắn, cái miệng nhỏ nhắn lải nhải tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Hắn ôm lấy Sao Kim rồi đưa mắt sang nhìn Jin và RM lạnh giọng hỏi: “Hai người chuốc rượu cho cô ta hả? Hai người có mục đích gì? Người phụ nữ của anh mà bọn bay cũng dám giành, chán sống rồi sao?”
Tên đầu trọc chưng hửng vội nhắc nhở: “Đại ca, cô ta lừa gạt anh, cô ta đâu có mở được cửa kho báu, cũng đâu có giải được bí mật của tấm bản đồ. Đại ca, chặt tay cô ta để cảnh cáo đi.”
Jin và RM run rẩy nhìn nhau. Nguy rồi, làm sao đây!
Đại ca mắt hí giữ bàn tay nhỏ đang ra sức ngắt gương mặt hắn lại ngắm nghía, bàn tay này mà chặt đi có phải đáng tiếc lắm không? Hắn điềm tỉnh nói: “Cả đám đàn ông lại thua trí một cô gái nhỏ, còn không biết nhục sao mà đòi chặt tay người ta. Chúng ta trở lại tìm cách bắt Gi Gi, bây giờ ra khỏi đây cái đã.”
Sau đó hắn nhìn Jin và RM nói tiếp: “Anh thấy hai đứa cũng cam đảm đó, nhưng sống lẩn trốn ở nơi hoang vu này cũng không phải là cách tốt. Chi bằng hai đứa theo anh đi tìm kho báu, có được kho báu rồi anh sẽ chia cho hai đứa một phần làm vốn mưu sinh, có anh che chở thì hai đứa không phải trốn tránh ai nữa.”
RM đưa mắt nhìn anh Jin hỏi ý, anh Jin khẽ nói: “Em dâu đang trong tay hắn mà hắn lại có vẻ thích em dâu. Không có Gi Gi ở đây, chúng ta phải đi theo bảo vệ em dâu.”
RM sửng sốt hỏi lại: “Em dâu? Anh thay đổi cũng lẹ quá. Không phải anh thích Hanny hơn sao?”
Anh Jin mĩm cười khẽ nói: “Em dâu thông minh tinh quái, rất xứng với Gi Gi nhà mình. Trước đây tụi mình cứ thắc mắc không hiểu bà bà của Gi Gi là ai, nhưng bây giờ thì anh biết rồi. Để khi nào có dịp, anh hỏi thử xem em dâu làm sao thu phục Gi Gi, làm sao trở thành bà bà của Gi Gi.”
Hai người trao nhau một cái nhìn ăn ý, sau đó RM đi đến trước mặt Đại ca mắt hí nói: “Tụi em đã bàn bạc xong, tụi em tình nguyện đi theo đại ca, có phước cùng hưởng có nạn cùng chịu.”
Anh Jin nhìn Đại ca mắt hí đang vòng tay ôm Sao Kim còn Sao Kim thì tựa vào ngực hắn ngủ say, anh thấy trên đầu của Gi Gi sắp mọc cỏ xanh rì rồi. Anh bèn nhanh nhảu nói: “Đại ca, cô ta say rượu ngủ rồi, để tụi em làm cáng khiêng cô ta cho, anh khỏi mất công.”
RM cũng phụ họa: “Phải đó đại ca, anh nghỉ ngơi lấy sức để tìm cách ra khỏi nơi này. Nơi này sương mù dày đặt không tìm thấy phương hướng, mấy chuyện nhỏ nhặt này để bọn em làm cho.”
Cảm đám mau chóng chặt cây làm một cái cáng để Sao Kim lên khiêng đi tiếp. Cô đang ngủ say, khóe miệng chép chép, dường như cô đang mơ một giấc mơ đẹp.