Trở lại nơi doanh trại trong rừng sâu, Đại ca mắt hí vô cùng tức giận dẫn đám đàn em lục tung cả doanh trại lên mà chẳng thấy bóng dáng ba người đâu, cứ như họ bốc hơi biến mất vậy.
Gã đầu trọc xoa xoa cái đầu trọc lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, bọn họ chạy đi đâu được chứ! Nếu họ chạy ra ngoài thì đã bị Đại ca phát hiện. Rõ ràng hắn thấy Sao Kim bị kéo chạy vào trong và mỹ nhân đuổi theo sau. Vả lại bọn chúng đông người như thế, nếu bọn họ chạy trở ra thì bọn chúng đã biết. Không lẽ bọn họ chui xuống đất, không lẽ nơi này còn có bí mật nào đó?”
Mặt thẹo tìm được một cái ống nhòm nên hắn cầm lấy rồi leo lên vọng gác của doanh trại rồi cẩn thận nhìn ra khắp bốn phương tám hướng. Khi nhìn về phía thung lũng, Mặt thẹo nhìn thấy ba chấm nhỏ đang di chuyển, hắn reo lên: “Tìm thấy rồi, bọn chúng đang đi vào thung lũng.”
Đại ca mắt hí không hiểu cả ba chạy thoát bằng cách nào nhưng hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ, hắn ra lệnh: “Tất cả đuổi theo cho tao. Còn thằng này thì trói lại, mang theo chỉ vướng tay vướng chân.”
Đại ca mắt hí dẫn cả đám chạy đi, một tên đàn em nhanh chóng trói anh Choi Won Kyung vào một cây cột rồi đuổi theo đồng bọn. Trong mắt bọn chúng, anh Choi Won Kyung không đáng để quan tâm tới.
Anh Choi Won Kyung không còn sức để phản kháng, anh đưa mắt nhìn đôi chân sưng vù, rướm máu và khẽ rên đau đớn. Nơi này đã trở nên vắng vẻ không còn một ai, anh đã bị vứt bỏ như vậy. Không biết bọn chúng có quay lại thả anh ra không hay để anh chết khô ở nơi hoang vắng này. Khi anh nhận ra Jin và RM, anh đã vô cùng mừng rỡ và hy vọng, nhưng bọn họ chỉ cứu Sao Kim mà bỏ anh lại, không ai thèm quan tâm đến anh. Anh hận cuộc đời, hận số phận, hận tất cả mọi người.
...
Sau khi ba người bò men theo vách núi xuống tới mặt đất, Sao Kim mừng rỡ nhảy lên reo hò: “Chúng ta thoát nạn rồi. Hay quá, cám ơn hai anh đã cứu em, tới bây giờ em vẫn chưa hết sợ đây. Ban nãy em thấy anh Jin dữ quá làm em cứ tưởng thật, cứ tưởng hai người có gì với nhau thật. Anh diễn giỏi quá khiến cho đầu óc em cứ mơ hồ lẫn lộn, không phân biệt được đâu thật đâu giả nữa.”
Anh Jin liếc mắt nhìn Sao Kim một cái rồi nói: “Có gì khó đâu, tình cảm của chúng tôi là thật, cứu em cũng là thật.”
Sao Kim ngây thơ tròn mắt hỏi lại: “Là thật hả anh? Chuyện hai người là thật sao?”
Anh Jin thở dài gật đầu, nét mặt ưu tư. Lúc này đây, trông anh vô cùng nghiêm túc.
Sao Kim hoang mang tự hỏi, không lẽ chuyện tình yêu của họ bị mọi người phản đối là thật sao? Ngẫm lại, cả hai đều là người nổi tiếng, họ phải hy sinh tình cảm cho nghệ thuật thật sao? Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng cho chuyện tình yêu của mình, cô đưa mắt nhìn anh Jin đầy cảm thông.
RM lắc đầu cười nói: “Cô đừng nghe anh Jin nói bậy, anh ấy chỉ giỡn thôi. Chúng ta nhanh tìm đường thoát khỏi nơi này đi. Sao nơi này sương mù nhiều quá, không phân biệt được phương hướng, mọi người cẩn thận một chút.”
Cả ba cứ đi mãi, càng vào sâu bên trong thì sương mù càng dày đặt che hết tầm mắt, cả ba dắt díu nhau đi không dám rời ra vì sợ lạc. Không biết đi được bao lâu, cuối cùng Jin lên tiếng: “Chúng ta không thể cứ đi mà không phân phương hướng như thế, cứ thế này thì chúng ta sẽ kiệt sức trước khi tìm được đường ra. Không biết mấy giờ rồi mà sao anh đói quá.”
Sao Kim cũng đuối sức lắm rồi nhưng không dám lên tiếng than vãn, lúc này cô mới lên tiếng đồng tình: “Đúng vậy, em cũng đói, và khát nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, ước gì có cái gì đó để uống.”
Sao Kim đưa mắt nhìn lên trời nhưng sương mù lãng đãng bao phủ, tầm nhìn xa không rõ. Cô nản chí thở dài, ở đây làm gì có nước chứ, khát quá!
Bỗng phép màu xuất hiện, anh Jin móc túi lấy ra một chai rượu giơ lên trước mặt cô.
“Ở đâu anh có vậy? Ôi anh Jin, em thấy anh giống như một thiên thần.” Sao Kim tưởng mình hoa mắt, cô reo lên mừng rỡ chụp lấy chai rượu.
Anh Jin cười khui chai rượu và nói: “Lúc chạy vào trong hầm rượu anh tiện tay lấy luôn, trong đó toàn là rượu ngon, tiếc là không mang theo được hết.”
Ba người chuyền tay nhau uống, dù là rượu nhưng cũng là nước, lúc này còn quý hơn cả vàng. Sao Kim khát quá nên cô ngửa cổ uống một hơi mấy ngụm khiến anh Jin phát hoảng, cô uống rượu cứ như uống nước lã vậy. Anh vội vàng giữ tay cô lại: “Em có biết uống rượu không đó, bụng đói mà uống nhiều rượu rất dễ say.”
Nhưng Sao Kim chỉ cười khúc khích, dòng rượu chảy qua cổ họng tạm thời làm dịu cơn khát cháy bỏng, nó khiến cô lên tinh thần và trở nên phấn khích. Cô đưa tay vỗ vai anh Jin nói: “Rượu ngon, anh thật là giỏi. Vậy mà hai anh có thể phát hiện ra hầm rượu và tìm ra lối thoát thân, em rất nể hai anh. Người anh em, chúng ta cạn chai nào!”
Anh Jin trố mắt nhìn Sao Kim, không ngờ bình thường Sao Kim rất rụt rè, nhưng khi rượu vào cô lại trở nên dạn dĩ, hào sảng như vậy, còn thân mật khoát vai anh như anh em thân thiết. Anh Jin nói: “Tiếc là chúng ta không kịp mang theo chút đồ ăn, chà, tửu lượng của em cũng khá thật đó, không như Hopi nhà anh. Dô miếng nữa nè em gái.”
Chai rượu lại được truyền tay ba người một vòng nữa thì cạn sạch.