Nãy giờ Khủng Long cứ hếch mõm lên hóng chuyện, nó hết ngó cô Lee rồi lại nhìn Gi Gi. Cuối cùng nó cũng quyết định, bởi vì cô chủ thích anh đẹp trai nên nó cũng sẽ thích anh. Nó nhích tới nằm bên chân Gi Gi.
Hopi nhìn Khủng Long trầm trồ: “Bé này to lớn thật đấy, trông rất mạnh mẽ, liệu mình có thể cưỡi lên người nó được không?”
Cô Lee nhớ tới việc Sao Kim đã từng cưỡi Khủng Long giả làm tướng quân nên gật đầu nói: “Tôi nghĩ là được, Sao Kim đã từng cưỡi Khủng Long rồi.”
Khủng Long đưa mắt hết nhìn cô Lee oán trách rồi tới Hopi, mấy người định ngược đãi động vật hả? Chỉ có anh đẹp trai tốt thôi. Nó đứng lên giũ bộ lông dày để tỏ ý phản đối rồi âu yếm gác đầu lên chân Gi Gi, cái đuôi ve vẫy rất thoải mái.
Cô Lee bực bội nhìn bàn tay Gi Gi đang vỗ về Khủng Long, thật không ngờ con chó của cô cũng muốn tranh với cô. Cô thật muốn đuổi Khủng Long đi chỗ khác và thế vào chỗ đó. Nghĩ là làm, cô lên giọng sai bảo: “Khủng Long, đi ra gọi ông quản gia vào đây.”
Khi Gi Gi và Hopi đi vào phòng thì ông quản gia ra hiệu cho các nhân viên phục vụ cô Lee ra ngoài, nhưng chỉ cần cô Lee bấm chuông gọi thì sẽ có người vào ngay lập tức, cô chỉ kiếm cớ đuổi Khủng Long đi thôi.
Khủng Long liếc cô Lee một cái, nếu nó biết nói thì nhất định nó sẽ nói: “Việc gì cũng sai tui, không có tui thì không biết cô sống thế nào.” Khủng Long uể oải đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Cô Lee nũng nịu nói: “Gi Gi, em muốn ăn táo.”
Gi Gi không nói gì, chỉ với tay lấy một trái táo trên bàn gọt cho cô Lee. Cô Lee vui vẻ nói tiếp: “Nơi đó không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần mọi người đừng đi vào thung lũng ma thì không sao cả.”
Gi Gi ngước mắt nhìn cô Lee hỏi: “Thung lũng ma có nguy hiểm gì?”
Cô Lee nói: “Em cũng không rõ nữa, anh hãy hỏi ông quản gia đi. Em chỉ nghe nói ai đi vào thung lũng ma đều rất khó đi ra. Nhưng anh yên tâm đi, Khủng Long đã vào đó mấy lần đều trở ra được.”
Gi Gi gật gù cắt đôi trái táo đưa cho cô Lee và nói: “Cô cho tôi mượn Khủng Long vài ngày được không?”
“Vâng, anh cứ dắt nó theo đi, nó rất ngoan.” Cô Lee vừa nói vừa đưa tay ra định đón lấy miếng táo từ tay Gi Gi thì một thân mình đầy lông chạy ào vào. Nó lao tới như tên bắn, va phải tay Gi Gi khiến miếng táo bay lên không trung. Không chậm trễ một giây, nó chồm lên ngoạm lấy miếng táo rồi nuốt gọn. Sau đó nó đưa đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Gi Gi như muốn nói: “Ngon quá, cho em miếng nữa đi.”
Không ai có thể từ chối đôi mắt ngây thơ ấy, Gi Gi mĩm cười nhét nửa trái táo còn lại vào miệng nó.
Cô Lee: …
Khủng Long sung sướng vẫy đuôi lia lịa, nó âu yếm cọ cọ vào tay Gi Gi. Sau đó nó dựa hẳn tấm thân đồ sộ của nó vào người Gi Gi rồi đưa đôi mắt đắc ý nhìn cô Lee như muốn nói: Nhìn xem, tui đã chinh phục được người đàn ông của cô.
Lúc này Ngọc bưng một cái giỏ bước vào nói: “Cô Lee, buổi sáng của cô đây. Cô muốn ăn món gì?”
Cô Lee chỉ muốn nói cô muốn ăn thịt chó.
Gi Gi lại hỏi ông quản gia về cách đi tới nơi đã được vẽ trên tấm bản đồ. Được sự cho phép của cô Lee, ông quản gia không hề giấu diếm mà nhiệt tình hướng dẫn cho Gi Gi, và căn dặn Gi Gi đừng đi vào thung lũng ma. Những ai đã lỡ đi lạc vào, thoát được chỉ nhờ vào duyên may. Mà những người này khi thoát khỏi thung lũng ma đều khủng hoảng tinh thần và kiệt sức. Theo như ông được biết, trong thung lũng ma có sương mù dày đặt làm người ta dễ bị lạc lối. Nhưng nguy hiểm nhất là trong thung lũng ma có một loài hoa dại màu đỏ như máu, cánh hoa hình ngôi sao nhìn rất đẹp, mọc rất nhiều, nhưng nhựa cây này có độc. Nếu ai bất cẩn để gai cây này đâm trúng người thì sẽ gặp ảo giác, khiến nạn nhân tự giác nói thật lời trong lòng.
Cô Lee nghe vậy thì chợt nghĩ cây này không phải là hoàn toàn có hại, ít nhất nó cũng giúp người ta nói ra lời trong lòng. Có một câu cô đã muốn nói với Gi Gi lâu rồi, liệu cô có cần tìm cây hoa này trợ giúp không nhỉ? ‘Gi Gi, merry me!’
Gi Gi thầm nghĩ: Là cây khiến người ta nói thật lòng sao? Thật thú vị.
Sau khi hỏi xong những điều cần thiết, Gi Gi và Hopi lễ phép cám ơn ông quản gia và từ biệt cô Lee ra về. Ngọc vội vàng gọi Gi Gi: “Gi Gi, khoan đi đã.”
Gi Gi dừng lại nhíu mày nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ngọc tới bên Gi Gi rụt rè nói: “Nghe nói anh định đi vào rừng tìm Jimin phải không? Cho tôi đi với. Tôi rất lo cho anh ấy.”
Gi Gi nhìn dáng vẻ Ngọc lẽn bẽn thì cũng không tỏ vẻ khó chịu, anh chỉ nói ngắn gọn: “Được, đi thôi. Cô đừng có gây chuyện là được.”
Ông quản gia chuẩn bị cho ba người một chiếc xe việt dã và một tài xế quen đường. Sự chu đáo này khiến Hopi cảm thấy vô cùng cảm động khiến anh liên tục nói cám ơn Hanny. Nếu không phải Gi Gi trừng mắt, nói không chừng anh gọi luôn chị Hanny rồi.
Hanny lưu luyến muốn đi theo nhưng ông quản gia hết lời can ngăn nên cô đành nén lại. Nói cho cùng thì đường đua vẫn còn dài, cô phải dưỡng sức thật khỏe mạnh để đấu tiếp. Còn cả mối thù với anh Choi Won Kyung nữa, cô phải tự tay đòi cả gốc lẫn lãi. Dám hãm hại cô, hổ không ra oai thì tưởng là mèo.
Sau đó cô vẫy Khủng Long tới bên dặn dò: “Mày đi theo anh ấy, bảo vệ anh ấy an toàn. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì tao đem mày ra nấu canh.”
Khủng Long hực một tiếng rồi vẫy đuôi đi theo Gi Gi, đúng là việc gì cũng tới tay nó cả.
Sau đó cả ba người và một con chó lên một chiếc xe việt dã lên đường.