Cùng lúc đó, Hopi đang ngủ đột nhiên nhảy mũi một tràng rồi thức giấc, anh lăn qua lộn lại trên giường, không biết ai vừa nhắc tới anh, trong lòng anh lo lắng không thôi. Anh không biết có nên nói với Gi Gi hay không. Cuối cùng anh ngồi dậy cầm điện thoại lên gọi cho Gi Gi.
“Alo, Gi Gi.”
“Hửm, chuyện gì?”
Hopi rụt rè hỏi: “Gi Gi, anh ngủ chưa? Anh đang làm gì vậy?”
Giọng Gi Gi vang lên không nhanh không chậm: “Anh đang làm nhạc ở studio, có chuyện gì?”
Hopi lưỡng lự một hồi rồi quyết định nói thật: “Anh Jin lấy trộm được bản đồ kho báu ở nhà của cô Lee nên quyết định dẫn mọi người đi vào rừng tìm kiếm. Họ đi cả ngày nay rồi, em lo lắm.”
Gi Gi cau mày nói: “Bản đồ kho báu ở nhà Hanny hả, cô ta làm sao có được bản đồ chứ. Mọi người trúng kế rồi, chắc chắn đó là cạm bẫy do cô ta bày ra để mọi người tự dẫn xác vào thôi.”
Hopi nghe vậy thì quýnh lên, anh hoảng hốt nói: “Làm sao bây giờ, mọi người đi cả ngày nay rồi, không biết họ có gặp nguy hiểm gì không? Chúng ta có nên báo cảnh sát không anh?”
Gi Gi bình thản nói: “Không sao đâu đừng lo, Hanny sẽ không làm hại bọn họ đâu. Em có bản đồ đó không, chúng ta đi tìm mọi người.”
Hopi áy náy nói: “Em không có, làm sao bây giờ anh?”
Gi Gi tắt máy tính đứng dậy nói: “Không sao, chúng ta tới hỏi Hanny. Trời sắp sáng rồi, anh sẽ ghé qua đón em.”
Ở bệnh viện.
Trời còn chưa sáng, vạn vật dường như đang còn ngái ngủ. Ông quản gia nghe tin Gi Gi tới thăm cô Lee nên vội vàng chạy ra tận cổng đón. Cô Lee đang nằm dưỡng bệnh ở tầng vip, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ canh chừng.
Gi Gi vừa bước vào phòng thì một thân mình đầy lông lá nhào tới mừng rỡ, cái đuôi giơ lên xoay tít: “Anh đẹp trai, tui nhận ra anh rồi.”
Cô Lee cũng đã tỉnh, đang uống một chén tổ yến để tẩm bổ. Nhìn thấy Gi Gi khiến cô rất cảm động thầm nghĩ: Chắc là anh ấy lo lắng cho mình lắm nên trời vừa tờ mờ sáng mà anh đã vội vã chạy tới đây thăm mình rồi, hạnh phúc quá.
Cô Lee thấy Khủng Long quấn quýt bên chân Gi Gi thì nạt nó: “Khủng Long, không thấy khách tới sao? Mau đi lấy nước.”
Khủng Long lập tức tới bên bàn ngậm chai nước mang tới đưa vào tay Gi Gi và Hopi. Gi Gi mĩm cười xoa đầu nó, nó lại được dịp dụi rồi dụi.
Hopi vô cùng khách sáo hỏi thăm: “Cô Lee đã khỏe chưa? Tôi nghe nói may mà cô được đưa vào bệnh viện cứu chữa kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng. Cô có nhớ tình huống mình gặp tai nạn là thế nào không?”
Cô Lee liếc nhìn Gi Gi rồi dịu dàng cười nói: “Đầu tôi còn đau lắm, tôi không nhớ được gì.”
Thái độ của Gi Gi cũng dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy nữa. anh nói: “không sao, chỉ cần bình an là được rồi. Cô hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Vẻ mặt Gi Gi quan tâm khiến cô Lee vô cùng sung sướng, trái tim cô đập liên hồi, cô thẹn thùng cúi mặt xuống thầm nghĩ: thì ra trong lòng Gi Gi cũng có mình, mình phải cố gắng hơn nữa. Cô ngước mắt lên nhìn Gi Gi nói: “Gi Gi, anh bỏ thời gian đến thăm em thế này khiến em rất vui.”
Gương mặt cô Lee tràn ngập hạnh phúc, không khí xung quanh cô cũng tràn ngập bong bóng hồng.
Hopi không dằn được nóng ruột nên lên tiếng hỏi: “Cô Lee, tôi muốn hỏi về tấm bản đồ trong phòng cô. Anh Jin đã dẫn mọi người đi theo tấm bản đồ đó, liệu có gì nguy hiểm cho bọn họ không?”
Cô Lee đang rất hạnh phúc nên cô mĩm cười nói: “Không sao đâu, mọi người đều là anh em của Gi Gi, tôi đâu có muốn hại họ. Tôi đã biến nơi đó thành một nơi vui chơi và nghĩ dưỡng với đầy đủ tiện nghi. Quần áo thời trang chất đầy tủ, đồ ăn thức uống đầy ắp. Tôi đảm bảo ai tới đó thì giống như tới thiên đường vậy, tôi muốn các anh em của Gi Gi chơi thật thoải mái.”
Hopi nghe xong vô cùng phấn khích, anh cười toe toét nói: “Thật vậy sao? Hanny, cô thật là tốt. Cô đã có công chuẩn bị chu đáo như vậy, tôi cảm thấy tiếc là không đi cùng với mọi người.”
Hopi không để ý mình đã thay đổi xưng hô từ tiếng cô Lee xa cách thành tiếng gọi Hanny thân mật hơn, nhưng cô Lee rất hài lòng khi thấy Hopi đã bị mình chinh phục. Cô đã thu phục hết những người thân của Gi Gi, con đường thành công càng gần hơn một chút.
Nhưng Gi Gi không nghĩ vậy, dựa vào tính cách của cô Lee thì không có chuyện mọi thứ dễ dàng như vậy. Anh nghi ngờ hỏi: “Dựa vào tính cách của cô, tôi không tin cô không có cài đặt cạm bẫy nào ở đó.”
Ánh mắt cô Lee long lanh rạng rỡ làm sáng bừng cả gương mặt, cô nhìn Gi Gi đắm đuối nói: “Anh thật là hiểu em, em rất hạnh phúc. Em chỉ chuẩn bị một món quà cho anh để anh tìm cho vui, em giấu trong hầm rượu. Em đã sưu tầm cả một bộ sưu tập rượu với các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới cho anh, em chắc chắn anh sẽ thích khám phá nó và từ từ thưởng thức. Đó cũng là tấm lòng em dành cho anh.” Nói xong cô nháy mắt một cái đầy ẩn ý. (Nếu cô biết món quà cô dày công sắp đặt đã bị Jimin lấy đi mất thì liệu cô có tức ói máu không đây?)
Gi Gi gật đầu đồng ý, anh công nhận Hanny rất hiểu anh. Gi Gi hỏi lại một lần nữa: “Cô chắc chắn là không có nguy hiểm chứ?”
Lời của tác giả: Không phải tui muốn nói idol nhà tui là bợm rượu đâu, anh ta chỉ là tay chơi sành điệu thôi.