Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 107: Hầm rượu bí ẩn




Bên trong doanh trại

Mọi người cầm theo đồ ăn đi sang phòng kế bên, nơi đây quả thật là thiên đường giải trí. Trong phòng có rất nhiều đồ chơi hiện đại và cổ đại, ai nấy tự chọn cho mình một trò chơi ưa thích.

Anh Jin tới bên máy chơi điện tử, còn RM thì chọn giàn máy karaoke nhiệt tình khoe giọng.

Jimin và Cookie tới bên máy chơi gắp thú nhìn vào, trên mình mấy con thú nhồi bông đều in dòng chữ “Merry me!” nhưng bọn họ không quan tâm lắm. Jimin chỉ cho Cookie một con gấu nhồi bông cổ đeo chìa khóa và nói: “Cookie, gắp con này nè, chắc chắn chìa khóa trên cổ nó dùng để mở cánh cửa bí mật.”

Sau một hồi cố gắng thì Cookie cũng gắp được con gấu lên và lấy được chìa khóa. Jimin hào hứng nói: “Cô Lee bày trò trẻ con này thách đố chúng ta, có vẻ coi thường chúng ta quá.”

Bỗng anh Jin kêu lên: “Mấy đứa qua xem này, nhanh lên.”

Anh Jin đã chơi thắng game, trên màn hình hiện lên dòng chữ. “Chúc mừng bạn đã chiến thắng. Hãy đến hầm rượu, điều thú vị đang chờ bạn trong một chai rượu.”

Mọi người vui vẻ đứng dậy, đi thôi.

Mọi người đi một vòng tìm kiếm, nơi này còn có mấy phòng ngủ với đầy đủ chăn ấm nệm êm, đặt biệt còn có căn phòng trang trí toàn màu hồng, xem ra cô Lee chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo. Anh Jin vô cùng vui vẻ nói: “Hanny đúng là chu đáo tỉ mỉ, lại rất có lòng. Anh thấy nếu Gi Gi yêu cô ta thì cũng không tệ.”

RM cũng tán thành nhưng Jimin phản đối ngay lập tức: “Sao anh dễ mua chuộc như vậy chứ? Sao Kim và Gi Gi mới là chân ái.”

Cuối cùng họ cũng tìm được hầm rượu, cửa bị khóa ngoài. Jimin bèn móc chìa khóa lấy được ban nãy ra tra vào ổ khóa. Cửa mở ra, mọi người thận trọng đi theo bật thang xuống hầm rượu.

Trong hầm rất tối, anh Jin tìm công tắc bật đèn lên. Ánh sáng vừa bật lên, ai nấy đều trầm trồ thích thú, nơi này đúng là một kho rượu. Trước mắt họ là những dãy kệ chất đầy các chai rượu, đủ các nhãn hiệu trên thế giới. Mọi người nhìn mà muốn hoa mắt, trong này nhiều chai rượu như vậy, biết tìm chai nào.

Jimin đi giữa hai hàng kệ ngó nghiêng, tìm tìm rồi chọn ra một chai rượu từ thập niên chín mươi, thử cái đã. Anh kề vào cạnh tường khui nắp rồi đưa lên miệng uống thử. Rượu ngon!

Anh Jin cũng tìm được cho mình một chai rượu vừa ý, anh mang tới cụng với Jimin rồi nói: “Cạn chai nào Jimin. Chỉ dựa vào chai rượu này thôi thì anh cũng ủng hộ Hanny rồi. Hanny thật là tốt, dô nào!”

Cookie thấy thế cũng giở lên một chai rượu để uống với mấy anh, nhưng anh vừa cầm lên thì đèn vụt tắt, cửa hầm đóng sầm lại, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến anh ngơ ngác.

RM đã nhìn thấy hành động vừa rồi của Cookie nên vội kêu lên: “Cookie, em vừa chạm vào cơ quan, mau để chai rượu lại chỗ cũ đi.”

Cookie vội vàng trả chai rượu lại chỗ cũ, nhưng trong này vẫn tối đen như cũ, không khí càng lúc càng lạnh, xem ra phải tìm đúng chai rượu thì cửa mới mở.

RM móc điện thoại ra mở đèn pin lên, đi dọc theo các hàng kệ tìm kiếm. Mọi người đều nôn nóng khẩn trương, nếu không nhanh chóng ra khỏi nơi này thì họ sẽ bị lạnh cóng mất.

Anh Jin cằn nhằn: “Lạnh quá, anh rút lại lời hồi nãy. Hanny quá nguy hiểm, Sao Kim dễ thương hơn.”

Bỗng Jimin kêu lên: “Tìm thấy rồi, chắc chắn là chai này.”

RM nhắc nhở: “Cẩn thận đấy, coi chừng là bẫy.”

Mọi người xúm lại coi, Jimin nói: “Chắc chắn là chai này. Trên thân chai ghi chữ “Merry me”, đâu có hiệu rượu nào mang tên này. Hơn nữa lúc nãy trên mình mấy con thú nhồi bông đều có chữ này.”

Jimin thận trọng nhấc chai rượu lên, đèn bỗng bật sáng, gió lạnh ngừng thổi, cửa được mở ra. Jimin vô cùng đắt ý, anh cảm thấy phục trình độ thám tử của anh quá. Jimin mở chai rượu dốc ngược đít chai, nước trong chai đổ ra hết kèm theo một chiếc nhẫn kim cương. Đây rõ ràng là nhẫn cầu hôn, mặc dù hoàn cảnh thì lãng mạn nhưng không đúng đối tượng.

Jin nói: “Chiếc nhẫn này chắc dành cho Gi Gi, em để lại chỗ cũ đi. Cửa cũng mở rồi, anh đi ngủ đây, cái lưng anh đau quá.”

Jimin thì không nghĩ như anh Jin, anh nói: “Giấu chỗ này quá dễ tìm, không kích thích gì hết. Theo em thì nên giấu một chỗ khác có độ khó cao hơn cho anh Gi Gi tìm.” Anh nhét chiếc nhẫn vào túi áo thầm nghĩ: Tốt hơn là tìm không ra luôn.

“Tùy em.” Jin nói xong thì cầm chai rượu đang uống dở xoay người đi lên, căn phòng màu hồng đang đợi anh.

RM và Jimin tiếp tục tìm hiểu thêm các cơ quan trong hầm rượu, họ phát hiện ra còn có cánh cửa mở ra lối đi vào đường hầm, không biết dẫn tới đâu.
RM nói: “Khuya rồi, về ngủ thôi, mai chúng ta đi khám phá đường hầm thử.”

Ba người trở ra đi tới dãy phòng cô Lee đã chuẩn sẳn, Jimin bỗng kéo tay Cookie nói: “Cookie, em có nghe thấy tiếng gì không? Hình như ở phía ngoài kia có tiếng người, chúng ta ra coi thử đi.”

RM ngáp một cái nói: “Bây giờ đã hơn nữa đêm rồi, lại ở trong rừng sâu, làm gì có người chứ, chỉ là tiếng gió thôi. Anh đi ngủ đây.”

Nhưng Jimin không nghĩ vậy, rõ ràng anh nghe thấy tiếng người, không lẽ có ma sao? Jimin bèn nài nỉ Cookie đi cùng mình ra ngoài xem thử.