Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong rừng, một đám người đang lầm lũi bước đi. Anh Choi Won Kyung nghiến chặt răn cố chịu đựng cơn đau từ đôi chân truyền đến, anh bị tên mặt thẹo đánh rất thảm. Mỗi bước đi để lại dấu máu, đôi chân anh đau đớn như sắp gãy lìa. Tên đầu trọc lại đạp cho anh một cái gắt: “Mày đi nhanh lên coi, làm mất thời gian của bọn tao quá.”
Sao Kim liếc nhìn anh Choi Won Kyung càng thêm lo lắng, anh ấy đi không nổi nữa rồi. Sau khi phát hiện có cảnh sát, đại ca mắt hí dẫn cả bọn đi sâu vào trong rừng. Trong này hoang vu không có dấu chân người, ngẩng lên chỉ thấy cành lá rậm rạp không thấy ánh mặt trời, nếu còn vào sâu nữa thì càng khó có cơ hội trốn thoát, chỉ sợ phải chôn xác trong này mà không ai tìm ra.
Sao Kim bỗng trượt chân ngã xuống đất một cái, cô nằm luôn rên rỉ: “Đau quá, tôi đi không nổi nữa, chân tôi muốn gãy rồi. Hãy giết tôi đi.” Sau đó cô nằm im nhắm mắt giả chết.
Tên đầu trọc cau mày tức giận muốn giết người nhưng gã không dám giết Sao Kim vì còn cần cô mở cửa kho báu. Gã cố kiềm chế cơn giận nói: “Choi Won Kyung, mày cõng nó đi.”
Anh Choi Won Kyung tái mặt, bản thân anh đi còn muốn ngã quỵ, bây giờ bắt anh cõng Sao Kim nữa thì khác nào muốn lấy mạng anh. Anh cố nuốt cơn cuồng nộ muốn giết người vào trong lòng, lẳng lặng lê bước tới bên Sao Kim.
Nhưng một bóng dáng cao lớn khác đã bước tới nhanh hơn, gã không nói lời nào đã cúi xuống bồng xốc Sao Kim lên. Đôi tay rắn chắc và mạnh mẽ này, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. Sao Kim hé mắt ra nhìn, là gã đại ca mắt hí.
Sao Kim hoảng sợ giãy dụa tránh thoát khỏi vòng tay của đại ca mắt hí, cô kêu lên: “Tôi không cần đâu, tôi có thể tự đi, tôi chỉ đói và khát thôi. Tôi muốn ăn.”
Tên đầu trọc bực bội nói: “Ở đây hoang vu lấy đâu ra thức ăn cho cô ăn, bọn tôi cũng đói đây, mau đi đi.”
Sao Kim không còn sợ nữa, cô giở tính ương bướng trẻ con ra nói: “Phía trước cũng hoang vu, đi nữa cũng chết thôi. Tôi sắp đói chết rồi, tôi muốn chết.” Nói xong Sao Kim lại đập mình vật vã, cô quyết giở tính ăn vạ không chịu đi tiếp nữa, cùng lắm thì chết thôi.
Tên đầu trọc tức giận định ra tay dạy cho Sao Kim một bài học nhưng đại ca mắt hí cản lại, gã rút ra một thanh phi đao nhỏ vẫn nhét bên mình, bàn tay gã khẽ nhích một cái.
“Vút” một tiếng, mọi người đều nín thở. Thanh phi đao bay lướt qua đầu Sao Kim chui vào giữa bụi rậm. Sao Kim hoảng sợ cúi đầu ép mặt sát xuống đất, tư thế như con đà điểu dúi đầu trong cát, không dám kêu tiếp.
“Quác quác”
Một con gà rừng rơi xuống, hai chân giãy mấy cái rồi nằm im.
Đại ca mắt hí lại rút thêm phi đao ra phóng thêm mấy cái nữa. Đàn gà rừng hoảng sợ vừa kêu quang quác vừa đập cánh bỏ chạy, để lại xác mấy con nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Đại ca mắt hí hất đầu nói: “Mày nhóm lửa đi, chúng ta ăn uống nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.”
Qua cơn sợ hãi, Sao Kim ngẩng đầu lên nói tiếp: “Đâu có nước đâu, tôi khát.”
Tên đầu trọc trừng mắt lên, đúng là được voi đòi tiên. Gã nhất định phải dạy cho Sao Kim một bài học.
Đại ca mắt hí lẳng lặng bước tới thu lại mấy thanh phi đao của mình rồi ngẩng đầu lên ném. “Bịch” một tiếng, trái dừa rơi xuống. Mặt gã vẫn lạnh lùng không đổi sắc nói: “Đưa cho cô ta uống đi.”
Lúc này Sao Kim đã hết sợ, cô lồm cồm ngồi dậy tới bên đại ca mắt hí nói: “Ông giỏi thật đấy. Tôi muốn ăn trái này nè, ông hái cho tôi đi.”
Đại ca mắt hí không nói gì chỉ vung phi đao lên, một chùm trái rơi xuống, tên đầu trọc tung mình ra chụp.
Nhưng Sao Kim lại lắc đầu, vươn tay ra chỉ và nói: “Tôi muốn ăn trái tít trên ngọn cây cơ, trái trên đó mới chín. Đó, ông thấy không? Bên này nè.”
Đại ca mắt hí nhìn theo hướng tay Sao Kim chỉ, lại vung phi đao lên. Bọn đàn em nghe thế chỉ biết âm thầm rơi lệ trong lòng. Phi đao của đại ca danh chấn giang hồ, ai nghe tới cũng khiếp vía. Người ta đồn rằng: Phi đao rút ra, không thấy máu thì không quay về. Vậy mà giờ đây, phi đao của đại ca lại dùng để hái trái cho cô gái này ăn, bọn chúng thật muốn khóc.
Nhưng Sao Kim không quan tâm lắm, cô cười tít mắt đón lấy chùm trái cây ăn ngấu nghiến. Đầu trọc tức muốn ói máu, hắn đã quen nhìn những con tin run rẩy sợ hãi không dám làm trái ý hắn, chứ không phải như Sao Kim ngồi chỉ tay sai bảo thế này. Uy danh của băng cướp còn đâu nữa. Hắn trừng mắt nhìn Sao Kim rồi quay sang đá mạnh vào người Choi Won Kyung để trút giận. Tội cho anh Choi Won Kyung, không làm gì cũng trúng đạn.
Ăn uống xong xuôi, Đại ca mắt hí ra lệnh tiếp tục lên đường. Sao Kim lại muốn kéo dài thời gian chờ cảnh sát tới cứu nên cô tiếp tục ăn vạ: “Chân tôi vẫn còn đau lắm, tôi đi không nổi nữa, trời cũng đã tối. Hay là chúng ta nghỉ lại đây một đêm, ngày mai hãy lên đường.”
Nhưng lần này thì Đại ca mắt hí không chìu cô nữa, gã bước tới nói: “Cô đi không nổi thì để tôi cõng cô. Lên đi.”
Sao Kim hoảng sợ vội đứng phắt dậy nói: “Không cần đâu, tôi tự đi.”
Bọn đàn em gào thét trong lòng: Đại ca, em cũng đau chân.
Cả bọn lại tiếp tục xuyên rừng, băng đêm. Không biết đi trong bao lâu, cho đến khi trước mặt bọn họ xuất hiện một doanh trại bỏ hoang.