Thay ra dép lê, lúc này Yên Tử mới chậm rãi quan sát ngôi nhà, uhm..., bên trong so với bên ngoài chỉ có hơn chứ không kém nha, đậm chất cổ kính đến dọa người, cũng không biết chủ nhân của căn nhà này có sở thích biến thái hay là có tính thích đồ cổ đây a? ( chủ căn nhà là ba vợ của mi đấy! Có ngon thì nói ra miệng thử xem! ).
Hải Tình cũng không quan tâm ai kia đang hiếu kỳ về cấu trúc nhà mình, chỉ biết nhanh chân thẳng mắt mà đi về phía trước, trong lòng không biết đã mắng Yên Tử bằng cái loại ngôn ngữ gì nữa rồi.
Nói cũng lạ, cái nhà gì đâu mà thiết kế kỳ quái, đi nãy giờ mà vẫn chưa hết được dãy hành lang, Hai bên hành lang là một loạt các dãy phòng liên tiếp nhau, cô có cảm giác giống như mình đang đứng trong một khu nghỉ dưỡng xa hoa nào đó trên một hòn đảo nào đó của một quốc gia nào đó chứ không phải là nhà ở của một người tại một vùng quê.
Bất ngờ dừng lại, một căn phòng được Hải Tình mở ra, ui trời...., bên trong cấu trúc tựa như tẩm cung của công chúa hoàng hậu thời xưa, mẹ của ta ơi ~, rèm ngủ kia, cái giường kia, gối đầu cùng bàn trang điểm kia,..... ai có thể khẳng định rằng chủ nhà này không có biến thái đi?
Hải Tình: " Ngồi đi! "
Ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn trà, aizzz, phải nói là vinh hạnh a, hiếm khi có dịp trở về lịch sử, cứ xem như tự thưởng cho bản thân một lần đi, nếm trãi cái cảm giác làm phu nhân này đi.
Yên Tử còn chưa kịp tự kỷ xong thì Hải Tình đã quay trở lại, trên tay nàng là hộp thuốc nhìn sơ qua chắc cũng đầy đủ thành phần, trực tiếp ngồi ở một bên giường, vỗ vỗ đệm, ý bảo Yên Tử lại đây.
Hải Tình: " Cởi quần ra! " ngữ khí thản nhiên
Oành!
Yên Tử: " Gì? Không được! Chị khi nào lại theo xu hướng hành động như vậy chứ a? Em còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mà,.... " giơ tay lên che lại ngực, làm ra bộ mặt giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi đang bị đại thúc dê xồm khi dễ.
- _-!!!.......
Hải Tình: " Chỉ muốn giúp em bôi thuốc, em lại nghĩ đi đâu vậy a? " cái đầu óc của em có thể trong sáng giây phút nào hay không?
À! À! Ra là thế, làm sợ hết hồn à, cứ tưởng mới vừa gặp mặt đã nhịn không nổi mà đè cô ra cưỡng bức chứ!
Yên Tử: " À....ờ..." ậm ừ ậm ừ mãi mà cô vẫn chưa có hành động gì, cái gì a, làm như chuyện dễ dàng lắm vậy, người ta cũng biết mắc cỡ nga ~, có giỏi thì làm thử xem, xem các ngươi mặt có đỏ như mông khỉ hay là không?
Nhìn Yên Tử đứng ở kia ẹo qua ẹo lại, Hải Tình lại lửa phát công tâm
Cái biểu tình kia là sao a? Mắc cỡ sao? Cứ ngỡ rằng mặt đã dày hơn bê tông rồi chứ nhỉ! Hừ....
Hải Tình: " Huh? Chậm chạp như vậy, hay muốn để chị giúp em một tay? "
Yên Tử: " Oái! Không cần! " xoạch một cái liền cởi ra cái quần, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng, rồi tiếp tục xoạch xoạch cởi luôn cái quần lót. Quăng qua một bên, Yên Tử trực tiếp leo lên giường, nằm sấp xuống, trùm chăn kín đầu, nắm mắt lại, chính thức giả chết.
Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay.
Phì cười với hành động trẻ con này của Yên Tử, Hải Tình nghiên người qua, kéo tấm chăn mà ai kia đang trùm kín mít ra chỗ khác, đập vào mắt nàng là làn da trắng như sữa của cô, trông qua rất có dộ co giãn và mềm mại, nhưng chướng mắt thay những đường cào cấu dài ngắn lung tung ở phía trên, có vết hơi ửng đỏ, có vệt đã xước da, còn có vệt hơi sâu đang chảy máu, trong lòng không khỏi đau xót, không khỏi có ý định trực tiếp mang tiểu Hắc ra hành hình xử tử.
Mở ra hộp y tế, dùng kẹp gắp một chút bông gòn đã nhúng qua cồn, hướng vết thương nhè nhẹ bôi lên.
Yên Tử: " A....ahh.... chị...chị... nhẹ tay..., ahhh... nhẹ nhẹ tay.... thôi...ân " rát thấu trời xanh nha, cô hết la rồi hét, thiếu điều muốn quằn quại ở trên giường.
Hừ! Cho chừa cái tội, thử lần say dám để tôi chờ mòn mỏi như vậy nữa xem!
Lại một lần bôi thuốc một lần la, cuối cùng cái mông cũng đã được băng hoàn hảo, lại một lần nữa Yên Tử vất vả mặc lại quần, cô đã cố ý lấy cái quần thun khác cho thoải mái, vậy mà vẫn không tránh khỏi va chạm, oai oái la đau.
________
Tiêu mẹ: " Ồ! Tiểu Tử đến rồi đấy à! Đã nghĩ ngơi gì hay chưa? " từ bên ngoài bước vào, bóng dáng đâu vẫn còn chưa nhìn thấy mà đã nghe được thánh thót tiếng la rồi.
Yên Tử: " Dạ, con vừa mới đến, đã nghỉ xong rồi, vẫn chờ hai người mãi. " ngó ngó bộ dạng của hai vị lão nhân, quần áo không được tươm tất lại có phần xộc xệch, không biết là vừa đi đâu về mà trông cứ như nạn đói vừa ùa qua.
Tiêu ba: " Haha, hai lão già chúng ta đi ra đồng xem đây đó, cũng tại lâu rồi chưa có về, ngươi xem, người ngợm chẳng ra làm sao! " ông phủi phủi bụi trên áo, nở nụ cười miễn cưỡng cũng được xem như là hiền lảnh đi.
Gì? Nhà tư bản bây giờ cũng có gu lạ à nha, cái này gọi là thích trải nghiệm cuộc sống sao? Hèn chi...., gu lạ cho nên sở thích cũng biên thái luôn à!
Tiêu mẹ: " Đứng ngớ người ra đó làm gì? Mau vào ăn cơm nghĩ ngơi, chiều nay sẽ để cho nha đầu ngươi trải nghiệm sự tình, haha..... " xoay người đi vào trong, bỏ lại một câu làm Yên Tử có cảm giác như quạ vừa bay qua đầu.
Trải nghiệm cái gì a? Dừng nói là bắt mình đi......
_________
Chút chuyện sau rèm......
Camera ( chụp được đầu bé Tử): Xin cho hỏi, cô có cảm nghĩ gì về mẹ của mình?
Yên Tử ( vuốt cằm): Nàng độc ác, nhẫn tâm, không tình người, không thương con, thích bạo lực, ghét cẩu huyết, hận đờn ông, thích đờn bà, rất mê gái,.....
Camera ( nhao nhao lên): Ngươi không sợ nàng nghe thấy hay sao?
Yên Tử ( cười haha): Nàng làm sao mà nghe được! Ngươi cũng biết ví dụ quá a....
Y Y ( vỗ tay): Đúng a! Ngươi biết ví dụ quá a, ta đứng sau lưng của nàng, làm sau mà nghe thấy được? Khoảng cách có hơi xa nha....
Yên Tử ( bắt đầu đọc kinh siêu thoát)