Trong cuộc chia tay đầy lưu luyến của Yên Tử cùng Mộ gia ba người, cô được vinh hạnh vác theo cái đầu đầy băng dính trắng xóa tiếp tục lên đường. Lần này, nơi mà cô đến chính là một vùng quê ở phía Nam thành phố C. Chạy xe hơn 6 tiếng đồng hồ mới đến nơi, bận rộn tìm chỗ đỗ xe, cô lại vất vả vác ba lô đi dọc đường mòn, càng đi càng xa nội thành.
Không khí ở đây thật tốt, trong lành, mát rượi, nơi cô đang đứng là cả một cánh đồng lúa bao la, vàng óng, mùi gạo mới ngang ngát biểu thị lúa đã sắp vào mùa. Trên cái bờ đê nơi cô đứng mọc đầy các loại cỏ, từ thấp đến cao, đan xen mọc lên. Chầm chậm bước đi, lâu lâu Yên Tử lại lôi ra máy ảnh ' tách tách ' chụp lấy. Băng qua cánh đồng dài đằng đẵng, lại đi thêm một đoạn, rẽ qua bụi tre um tùm, rốt cuộc cũng đến nơi.
Trước mắt cô là một căn nhà cổ, chắc cũng khoảng 20 năm rồi đi? Nhìn kiến trúc quá khác xa so với hiện tại, gỗ bên trên bắt đầu theo thời gian mà sáng bóng, màu nâu đặc trưng của gỗ quý không những không làm xấu ngôi nhà mà lại giúp nó tôn lên dáng vẻ quý phái xa hoa.
Nhìn mà cảm khái, nhưng thật ra Yên Tử không hề muốn đến đây chút nào a, cũng chỉ tại ' ba vợ tương lai ' nghe tin cô sẽ đến nên..... thay vì phải ở thành phố trong một căn nhà tráng lệ kia, thì lại quyết định về đây nghỉ dưỡng, cuối cùng bắt buộc cô phải đến đây để trải qua thử thách..... Khi nghe được tin đó cô thiếu điều muốn đột quỵ tại chỗ, cái này có được gọi là hành hạ người ta hay không a?...... * lau nước mắt *...... có phải số của lão Tôn khổ lắm không?
Yên Tử: " Có ai ở nhà không ạ....? " đi vào tới cổng, cũng chỉ dám đứng ở ngoài chứ không dám vô, mặc dù thấy cổng cái gì đó cũng không có khóa, nhưng..... thôi, cứ gọi trước cái đã.
Gâu...! Gâu...! Gâu...!
Ngờ đâu, không biết từ đâu ra xuất hiện một con tiểu cẩu cẩu, dễ thương ghê hồn luôn, nếu đem ra so với cô thì chắc cũng không thấp hơn bao nhiêu đâu, béo béo tròn tròn, đột ngột xông ra, xem cô như thú lạ mà sủa xối xả, liên tục hực hực vồ tới...
Yên Tử : " Aaaaa......Aaa... mẹ ơi cứu con... " trực tiếp quăng luôn cái ba lô, nhắm cái cây gần nhất mà đu lên, ôm chặt lấy thân cây, hình ảnh hài hòa thật giống như gấu mẹ Fanda, bên dưới là ' tiểu cẩu cẩu vẫn đang ra sức nhảy nhảy chụp chụp, liên tục sủa vang, mặc dù cô có trèo hơi cao nhưng so với nó vẫn còn dư sức, hai chân cào cào, trực tiếp cào lên mông của cô một cái, rách một mảng, đau thấu trời.....
Huhuhu..... chó cái gì.... đúng là ghét nhất rồi..... oa oa oa
- " Tiểu Hắc! "
Tiếng gọi của ai kia lại bất đắt dĩ làm tiểu cẩu cẩu dưới chân dừng lại, thực ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống, thè lưỡi khè khè, trong ngoan hết sức. Hình ảnh này làm cho Yên Tử những tưởng bản thân vừa mới nằm mơ, hình như tiểu cẩu cẩu vừa sủa, vừa rượt, vừa cấu quần cô lúc nãy không phải là con này?
Đầu óc trì độn đi, dự định nhảy xuống để tạ ơn cứu mạng với ' ân nhân ' thì đã thấy người ta đi tới luôn rồi, vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngu ngu ngẩng mặt lên nhìn.... oa ~, tóc dài, da trắng, mắt đen, môi hồng hồng,...... ai đây? Trông quen nhỉ? Không lẽ là.......
A!
Trực tiếp buông tay, cái mông không do dự mà cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.
Yên Tử: " Tiêu lão sư??? " lòm còm bò dậy, cô chăm chăm nhìn vào người trước mặt, phải nói là thật sự hết hồn a! Đã nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh hai người gặp nhau sẽ như thế nào? Lãng mạng có, vui vẻ có, khóc lóc sướt mướt cũng có luôn. Nhưng ai ngờ....., tình huống bây giờ thì sao? Cô đây bị tiểu cẩu cẩu của nhà nàng rượt chạy đến nổi buộc phải leo lên cây, không thương tiếc còn hy sinh luôn một mảng của cái quần, còn nàng lại rất oai phong lẫm liệt mà hóa thành ' nữ hùng ', ra tay hào phóng cứu vớt đời cô. Aiiizzz....., lão Tôn đây còn mặt mũi cái gì...
Hải Tình: " Hắc..., đến rồi sao không vào nhà, lén lén lúc lúc làm chi rồi bị chó rượt a? " trông cô bây giờ rất mắc cười, cái mặt bị dọa đến xanh lè nhìn ngố hết sức. Cho vừa cái tội a, ai bảo cô đến trễ làm chi, nàng đây bản thân khi nghe cô sắp hoàn thành nhiệm vụ ở Mộ gia, liền ba chân bốn cẳn thu xếp hành lý để chạy về đây. Lúc ba mẹ nhìn thấy nàng tay xách tay mang cồng kềnh vali, lại than thân trách phận một hồi, nói cái gì mà con cái lớn rồi nên khuỷu tay cũng xoay ra ngoài, thấy trăng liền quên đèn,.... Khổ thân cho nàng, bận rộn cả buổi trời mới dỗ ngọt được ba mẹ, nếu không bọn họ không biết sẽ nói đến khi nào a? Ngồi ngốc ở nhà hết mấy tuần mà cô vẫn còn chưa đến, trong lòng không khỏi có điểm bực bội nha. Lại nói đến hôm nay vẫn như mọi ngày ngồi ngốc bên cửa sổ, nghe tiếng của tiểu Hắc vang vang sủa, mới thấy được ai kia đang chật vật ở trên cây, cũng có dự định không thèm để ý, nhưng trong lòng lại hấp tấp, rốt cuộc lúc cô bị tiểu Hắc cấu một cái ở sau quần, la oai oái lên, nàng mới vội vàng chạy ra giải vây.
Yên Tử : " Chị..., sao lại ở đây? " lúi cúi nhặt lại balô, cô chật vật vác lấy, tay còn lại ôm cái mông đáng thương của mình, chắc bây giờ cũng không ít ' hoa văn ' đâu nhỉ?
Hải Tình: " A! Chuyện này để sau hẳn nói, bây giờ vào nhà đi. "
Nàng xoay người bước đi, cũng không có nhìn đến cô vẫn còn ngây như phổng ở đằng kia, hoàn hồn trở lại, mới gấp gáp chạy chậm chậm theo sau.
_______
Chút chuyện sau rèm......
Yên Tử ( xách dao): Ta chém chết ngươi! Chém chết ngươi! Dám cấu mông lão Tôn hả..?
Tiểu cẩu cẩu ( chạy te te): Ai kêu ngươi rình mò làm chi? Ta chỉ làm chu toàn trọng trách của mình.
Yên Tử ( chém loạn xạ): Tổ cha nhà ngươi, con mắt nào của ngươi thấy lão Tôn rình mò a?
Tiểu cẩu cẩu ( né qua né lại): Con mắt trái với con mắt phải!
Yên Tử (giận chó chém thớt): Ngươi đúng là đồ tiểu nhân vô sỉ!
Tiểu cẩu cẩu ( thản nhiên): Ta không phải tiểu nhân, ta là tiểu cẩu cẩu.
Yên Tử ( nản lòng, thầm nghĩ): Chó bây giờ, không giống chó ngày xưa ~