Tần ngần đứng giữa một cánh đồng lúa bao la vàng óng trải dài, ước chừng là mấy cây số, gió man mát lay lay bông lúa vàng tươi, nhìn vào rất dễ làm cho người ta cảm thấy rất nhàn, nhưng đối với Yên Tử lại là một cơn ác mộng..... vì sao ư? Bởi vì.......
Tiêu ba : " Đây là ruộng của nhà chúng ta,( chắc chắn không có ngươi ) ngày mai sẽ bắt đầu thu hoạch, cũng không có bao nhiêu, haha..... nha đầu ngươi ngày mai cứ việc ăn uống cho đầy đủ vào, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là gặt lúa a ~ "
Xanh mặt, nhìn người bên cạnh thông thả chắp hai tay sau lưng, tựa như lời nói lúc nãy của mình chỉ là một cái đánh rắm, rất muốn bay tới tát hắn một phát. Điên a? Cái gì gặt lúa với không gặt lúa? Bây giờ là cái thời đại gì rồi, còn không phải là nên có khói của máy suốt sẽ chạy hì hì đi? Này, huống chi người ta là dân lao động nghèo còn xài tới, ngài đây là tư bản đại lão gia, lại xem việc này như là thú vui tiêu khiển, vậy mà nỡ lòng nào đày đọa lão Tôn đi gặt lúa?
Tiêu ba : " Sao lại im re rồi? Nhắm không làm được thì lên tiếng nha, ta không có ép uổng gì đâu. " khà khà, chân yếu tay mềm như nha đầu ngươi thì phải chịu thua thôi, có như vậy mà không vượt qua được thì nói gì đến sau này nuôi nổi con gái ta.
Yên Tử: " Sao không! Ngài đừng có khinh thường con, không phải chỉ gặt lúa thôi sao! " mạnh miệng cho lắm vào, chứ thật ra cũng chưa nắm được phần thắng đâu! Đây là lần đầu tiên cô đối diện với cảnh này, mặc dù tuy nói lý thuyết đã từng được đào tạo qua, nhưng chính mình tự động tay động chân thì không đáng được nhắt tới. Yên Tử âm thầm than khổ, trong lòng không khỏi tự an ủi mình: không phải là chỉ có như vậy thôi sao? Lão Tôn...... làm được!
Tiêu ba: " Ngươi nằm mơ sớm quá, không phải chỉ có bấy nhiêu đâu, ngươi nên nhớ, một tháng trải nghiệm sẽ không có đơn giản như vậy đâu, cho nên từ bây giờ, chuẩn bị tinh thần tác chiến đi là vừa hahaha...... " hả hê cười, tiêu sái xoay người đi, bỏ lại một mình Yên Tử hậm hực đằng này. Đoán thử xem tâm trạng của cô bây giờ như thế nào? Nếu có một biểu cảm hoạt hình, không cần nói, chắc chắn cô đang bóc khói đầu.
Buổi chiều cô quyết mè nheo đòi Hải Tình dẫn mình đi tham quan xung quanh, không biết phải tốn hao bao nhiêu công lực cô mới lôi kéo được nàng.
Xác thực, Hải Tình đây cũng là lần thứ hai về quê, lần trước về cũng vì muốn xem một chút nơi quy hoạch của công ty, cho nên cũng không biết cái gì địa điểm vui chơi. Cuối cùng cũng chỉ dẫn Yên Tử tới ao sen ngoài bìa rừng để ngắm nghía giải khoay. Ai ngờ nha đầu kia lại như bắt được vàng, nhao nhao lên muốn chèo thuyền dạo chơi, * ôm trán * cũng không biết cô đang nghĩ cái gì nữa......
Yên Tử: " Ai nha ~, Tình Tình chị xem, đẹp chưa kìa, mau mau bơi ra ngoài đó xem đi..... " lôi kéo lôi kéo, bất giác đã lôi được Hải Tình còn đang ngơ ngẩn xuống chiếc thuyền nhỏ ở ven bờ hồ, tuy có hơi cũ kỹ một chút, tình trạng vô nước có lẽ sẽ có một chút, nhưng cũng còn tạm xài được đi!
Hải Tình: " Em...., từ từ, gấp cái gì a? Cũng không phải còn nhỏ nữa. " thật là, mặc dù đẹp thì có đẹp nhưng chèo vòng vòng khắp cả hồ cũng hơi mệt à nha, với lại, từ lúc nào mà cô lại gọi nàng như vậy a?
Cười hì hì, Yên Tử cũng mặc kệ Hải Tình lẩm bẩm, trực tiếp nhấc lên bơi chèo, lọng cọng hai ba cái liền chèo đi.
Mũi thuyền rẽ sen đi chậm chậm ra, Yên Tử ngồi ở đó đảo mắt nhìn xung quanh, cái hồ phải công nhận là rất rộng, sen chen chúc chậc ních cả rồi, hoa nở dày đặc, hồng hồng cả một vùng, lại còn có lá xanh đệm thêm vào, phải nói là phong cảnh hữu tình nha.
Lôi ra máy ảnh lúc nãy mang theo, cô xúc động chụp lại vài mươi bức, đông tây nam bắc mỗi chỗ một kiểu riêng. Vô tình ống kính lướt qua Hải Tình đang chật vật với cái bơi chèo, hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng quần bò đen xanh, tóc buộc hờ phía sau, gió thổi qua làm bay bay lại có hơi rối một chút. Cái này..... tựa như tiên nữ gián trần vô tình lạc vào ngồi giữ hồ sen, hình ảnh đối lập lại làm cho nét đẹp của nàng khó có thể lẩn vào đâu được.
Nhanh tay chụp lấy vài tấm, xong lại giả ngốc xoay qua chỗ khác, với tay hái lấy một bông sen, hồng sắc thật đẹp, tựa như tìm được một thứ để làm vui, Yên Tử bắt đầu hăng hái tàn phá.
Hải Tình: " Em hái nhiều như vậy làm gì a? " xắp xếp lại đống hoa trên thuyền, nàng nhăn mi nhìn Yên Tử vẫn còn đang liều mạng ' phá hoại tài nguyên ' ở kia, có chút không nói nên lời.
Yên Tử: " Cái này....., tối nay chị sẽ biết haha.... " hái hái hái, vẫn cảm thấy còn chưa có đủ đâu.
Này thì hết hái bên này rồi lại bẽ bên kia, bất chợt vươn tay ra có chút quá trớn liền ' ùm ' một tiếng, trực tiếp té luôn.
- " A!!! "
Hải Tình: " Tiểu Tử! " nhất thời nhổm dậy, ngồi thụp xuống tay vịn mép thuyền, lo lắng nhìn xuống.
Không phải nàng không biết, mặc dù ở đây sen mọc rất dày nhưng cũng khá sâu, ngặt nổi nơi cô rơi xuống lại là nơi sen mọc thưa nhất, khẳn định là rất sâu. Hải Tình không khỏi gấp muốn chết a, nếu như 5 giây nữa mà cô không nổi lên thì nàng nhất định nhảy xuống cùng, bơi giỏi hay không cũng mặc kệ đi......
_________
Chút chuyện sau rèm.....
Hàng xóm Ất ( chống cằm, thở dài): Aiiizzzz.... lại bi kịch nữa rồi!
Y Y ( nhíu mày): Ý ngươi là sao? Ta cảm thấy cũng bình thường.
Hàng xóm Giáp ( ngửa mặt, than thở): Ta nghe nói, làm con của ngươi thật khổ.
Y Y ( cảm thấy ngứa tay): Ta là mẹ, ta có quyền!
Hàng xóm Bính ( chán nản, lắc đầu): Đúng là họa vô đơn chí, khổ tận cam lai a....
Y Y ( không nói gì, trực tiếp đi vào nhà lấy ba thùng xăng):......