Cảm giác chăn bị kéo kéo đi ra, Yên Tử liều mạng giành lại, gì a.... xấu hổ chết mất, định đánh người hay sao?
Sống chết giành giật lại chăn, cái chăn đáng thương dém chút nữa đã bị cô tàn nhẫn xé ra làm 32 mảnh mất rồi. Trong lúc ' đại chiến ' đang diễn ra trong âm thầm thì bên kia Lạy Tuyết cũng đã thức dậy, đưa mắt nhìn qua ' phong cảnh hữu tình ' cạnh bên, có chút...... -_-!!!......
Lạy Tuyết: " Uy.., mới sáng sớm mà hai người làm loạn cái gì vậy a? " hôm qua còn nháo chưa đủ mệt hay sao? Sáng nay cũng phải cho người ta ngủ yên đi chứ!
Chi Thanh: " Haha...., chỉ là mới sáng ra tỷ bắt gặp một con rùa con đang rút cả đầu đây này... " liếc mắt nhìn qua, sẵn tay chọc chọc cái ổ chăn đang im thinh thít kia một cái.
Chậm một giây mới hiểu ra, Lạy Tuyết đỏ mặt khi nhớ đến việc cuồn loạn đêm qua, nhất thời xúc động, liếc xéo ai kia trong chăn một cái, nháy nháy mắt với Chi Thanh bắt đầu thực hiện việc trả thù của mình.
Lạy Tuyết: " Aiizzz....., tội cho tỷ tỷ, chưa nói đến bị người ta hãm hại đã đành, giờ đây còn bị chiếm tiện nghi. Nhưng ngặt nỗi hung thủ lại không chịu trách nhiệm nữa chứ! Aiizzz.... hai mươi mấy năm gìn giữ bây giờ cũng theo gió thoảng mây bay.... " giọng điệu nghe vài tai hết sức thê lương, khiến Yên Tử trong chăn cũng không khỏi ai thán một phen.
Chi Thanh: " Hic..., em đừng nhắc đến làm gì, cũng tại tỷ không xứng đáng để người ta đem lòng yêu thương, lại còn dại dột để bản thân xém chút nữa thì ô uế,... hic hic...., thật thương tâm mà, bây giờ thất thân cũng không ai cần, chi bằng...., chi bằng để tỷ nhảy lầu chết đi cho rồi.... ~ " đưa tay lên giả vờ quẹt nước mắt, nhìn Lạy Tuyết hỉnh hỉnh mũi..., bắt đầu rục rịch muốn đi
Lạy Tuyết: " Ấy ấy... tỷ tỷ....! Đừng có suy nghĩ dại dột mà, như vậy a di sẽ đau lòng lắm.... " vờ kéo lại Chi Thanh, miệng tuy nói rất khổ sở nhưng trên mặt lại có ý cười.... trong lòng không khỏi thán phục: tỷ tỷ thật cao tay....!
Chi Thanh: " Em bỏ ra! Để tỷ chết đi cho rồi, không ai cần tỷ nữa thì sống trên đời còn mặt mũi gì.... hic.. " vùng vẫy, vùng vẫy...,hai người bắt đầu nháo loạn trên giường.
Ở bên trong chăn, Yên Tử đã sớm không yên, lòng nóng như lửa đốt, cũng không biết có phải nóng quá nên ảnh hưởng tới não hay không mà dường như cô cũng không phân biệt được đâu là thực đâu là giả. Nghe đến Chi Thanh muốn nhảy lầu tự vẫn thì tay chân cô như chuột rút đến nơi, ở trong chăn đấu tranh tư tưởng muốn hỏng đầu. Chi Thanh nói không ai cần nàng, khi đó cô thật sự muốn nhào ra mà hô rằng: không ai cần chị nhưng Yên Tử này cần chị!!!
Vất vả một phen, nhưng đến khi phát hiện Lạy Tuyết không giữ được Chi Thanh nữa thì cô mới lao ra, đập vào mắt chính là thân ảnh của nàng tiều tụy, bên ngoài cũng không biết tự khi nào khoác hờ cái áo sơ mi mỏng manh chưa kịp cài lại nút, lung lay đứng bên bệ cửa sổ, tư thế thật sự muốn nhảy lầu.
Yên Tử: " Không được!!!! " phong tình vạn chủng, cô cứ như vậy mà lao ra, không màng tới bản thân chỉ có mỗi chiếc quần lót, cứ thế mà chạy tới ôm chặt lấy Chi Thanh.
Bất ngờ bị giữ chặt, Chi Thanh lảo đảo một cái rồi hai người đều ngã ra sàn, vì lo sợ nàng bị đau nên cô nhanh nhẹn đỡ ở phía dưới, cuối cùng khi ngã xuống Chi Thanh lại được nằm lên tấm đệm thịt người. Cũng buồn thay cho Yên Tử, cũng là cùng một dạng ngã xuống như người ta nhưng vì mê gái mà đầu cô lại tiếp xúc với sàn nhà cứng ngắt chứ không có lãng mạn như trong phim. ' Ong ' một tiếng vang lên, khiến cô có cảm giác như não mình vừa mới chuyển động, trước mắt đầy sao, có chút choáng váng, nhưng tay lại giữ chặt lấy Chi Thanh, không dám buông.
Yên Tử: " Chị....chị có sao không? Có bị thương chổ nào hay không? " không quan tâm đến cái đầu đang sưng lên của mình, cô sốt ruột thăm hỏi Chi Thanh.
Chi Thanh: " Buông ra! Buông ra! Tôi không cần em quan tâm! Để cho tôi chết đi cho rồi! " thấy cô ôn nhu, nàng thực sự động lòng rồi, nhưng vì mặt mũi nên cố ý làm giá thêm chút nữa.
Yên Tử: " Được rồi! Được rồi! Nếu không ai cần chị thì em cần chịu không? Em không có bỏ mặt chị, tại vì chỉ hơi xấu hổ chút thôi, chị đừng nghĩ là em vì trách nhiệm nên mới như thế, thật ra không phải vậy, chị cũng biết mà...., em yêu chị.... yêu các chị nhiều lắm " cái ôm được xiết chặt hơn, cố gắng không để Chi Thanh vùng vẫy
Ba hoa! Trong lòng tuy mắng mỏ cô nhưng sớm đã ngọt ngào, thật ra sáng sớm làm trò cũng chỉ vì muốn nghe chính miệng cô thốt ra mấy lời tâm tình này, bây giờ nghe được rồi nên thoả mãn lắm.
Chi Thanh : " Đừng có mơ, tôi không dễ dàng bị mấy lời ba hoa của em lừa gạt đâu.., buông ra đi... " cố sức vẫy ra, cũng không phải muốn chạy đi tự vẫn, chỉ là cảm thấy hơi lạnh, muốn mặc thêm chút quần áo.
Yên Tử tuy rất muốn kéo lại nàng nhưng thật sự kéo không nổi, di chứng của cái va đập khi nãy vẫn còn dư âm, đầu cô bắt đầu ong ong đau nhức, chắc có lẽ đã sưng vù lên như cái trứng gà rồi cũng nên? Mắt hoa lên, tay chân cũng không còn sức lực nữa. Cảm giác như bị xe lửa cán qua, mí mắt nặng trịch, không lâu sau cũng chính thức ngất đi.
Chi Thanh thì nào biết, chỉ mới dùng thêm chút sức đã dễ dàng thoát ra khỏi cô, lòng có chút không tư vị gì, lại cảm thấy Yên Tử không màng tới mình nữa, có khi những lời khi nãy là nói dối cũng nên, lòng ủy khuất tột độ, trực tiếp đứng dậy đi đến cửa sổ.
Chi Thanh : " Được rồi! Em đã không màng đến tôi vậy thì tôi còn sống làm gì nữa chứ.... " vịn thành cửa chuẩn bị nhảy ra, nhưng Yên Tử một chút động đậy cũng không có, trong lòng lửa cháy bùng bùng.
Lạy Tuyết: " Tử a ~, em còn không mau ngăn cản, tỷ ấy nhảy thật bây giờ... " Lạy Tuyết ngồi trên giường chứng kiến cảnh này cũng gấp lên, lại nghĩ không lẽ Yên Tử không còn thương Chi Thanh nữa?
Chi Thanh: " Tôi cho em 3 giây, nếu như không đến thì tôi sẽ nhảy xuống...! Một...... hai..... " xuống nước như thế mà Yên Tử vẫn nằm im lìm ở đó, thật sự chọc giận nàng rồi.
Cũng không màng đến vụ một hai ba gì đó nữa, Chi Thanh trực tiếp bước tới, giơ chân đá vào mông cô một cái, tức giận mắng chửi một phen, nhưng đáng tiếc, đổi lại phản ứng của cô chính là không động đậy.
Cảm thấy khong đúng, Chi Thanh liếc mắt với Lạy Tuyết bảo nàng tới, ngồi xuống lay lay cô.
Chi Thanh : " Này! Mau ngồi dậy a, nếu không tôi thsạt sự sẽ nổi giận a.. " vẫn như thế, không động đậy...., khiến nàng có chút hoảng sợ.
Lạy Tuyết: " Tỷ tỷ.. nàng sao lại... " giọng nói có chút run rẫy, nàng phát hiện ra Yên Tử không phải giả vờ mà thật sự không động đậy, tay chân mềm nhũn, hô hấp có chút suy yếu đi.
_______
Chút chuyện sau rèm.....
Yên Tử ( nhăn nhó): Mẹ!!! Mới sáng ra ngươi lại cho ta bị đập đầu là sao? Đau muốn chết a.....
Y Y ( cẩn thận bôi thuốc): Ai kêu ngươi muốn làm Mỹ nữ cứu mỹ nhân, trả giá như vậy cũng không có đắt lắm.
Yên Tử ( hằn học): Là ai kêu ta làm việc đó chứ hả? Bộ ta muốn sao?
Y Y ( dừng tay): Ngươi vừa nói cái gì?
Yên Tử ( không sợ chết mà hét lên): Là ngươi! Là ngươi! Ta nghi ngờ ngươi là mẹ kế!
Y Y ( trực tiếp đổ hết chai cồn lên): Ngươi đoán trúng rồi đó!
Yên Tử ( la hét, la hét, cuối cùng đau quá mà bất tỉnh chập hai)