Vô Thượng Sát Thần

Chương 1137




Nhìn thấy Tiêu Phàm đi đến từng bước một, sắc mặt Chiến Bách Dương trắng bệch. Một màn Tiêu Phàm giết chết Tư Không Tàng Kiếm còn rõ mồn một trước mắt, hắn không cho rằng bản thân còn mạnh hơn Tư Không Tàng Kiếm!

- Tiểu tử, ngươi có biết Chiến thiếu là ai hay không, dám ở đây không coi ai ra gì, tự tìm cái chết sao!

Đột nhiên, nam tử trung niên trước đó tiến lên một bước quát.

Nghe vậy, Chiến Bách Dương mắt hoàn toàn trợn tròn, cái tên ngu dốt này là đang cố ý khích giận Tiêu Phàm hay sao?

Vốn dĩ hắn còn ôm một tia hi vọng, nhưng hiện tại, Chiến Bách Dương đã muốn chết rồi, đây là tên chết tiệt nào, lúc này còn muốn nịnh nọt mình.

Chẳng lẽ ngươi mắt mù? Không thấy được lão tử đang sợ hãi sao?

Chiến Bách Dương trong lòng lướt qua hàng vạn suy nghĩ, hận không thể một cái tát chết tên ngu dốt này!

- Hồng hộc!

Đáng tiếc, căn bản không cần hắn xuất thủ, một vệt sáng lóe qua nơi xa, nam tử trung niên liền bị một kiếm chém giết, thân thể phân thành hai, sau đó lại bị Vô Tận Kiếm Khí giảo sát, hài cốt không còn!

- Chết?

Con ngươi đám người run rẩy kịch liệt, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người Bắc Thần Phong nơi xa, rất hiển nhiên, người vừa xuất kiếm chính là Bắc Thần Phong.

- Ồn ào!

Bắc Thần Phong nhàn nhạt mở miệng, một tu sĩ Chiến Đế cảnh cũng dám khoa tay múa chân với Tiêu Phàm, đây không phải muốn chết sao?

Lúc này, tu sĩ Đại Long Đế Triều mới hồi phục lại tinh thần, bên trong ánh mắt vốn dĩ tuyệt vọng lần thứ hai tách ra hào quang, rất nhiều người vui đến phát khóc.

Bọn hắn vốn cho là mình phải chết, thật không nghĩ đến lại có người xuất thủ cứu giúp, rất nhiều người nhìn một cái liền nhận ra thân phận Tiêu Phàm, dù sao 1 năm trước đó Tiêu Phàm gây ra động tĩnh rất lớn ở đây.

Hoa gia cùng Lôi gia trong Tam Đại Gia Tộc của Đại Long Đế Triều, tất cả đều bị hắn tiêu diệt, tàn nhẫn cùng quyết đoán của Tiêu Phàm sớm đã đi vào lòng người.

Chiến Bách Dương nhìn thấy một màn này, đâu còn dám lưu ở chỗ này, xoay người chạy.

- Tất cả đều giết!

Tiêu Phàm để lại một câu nói liền truy lên, muốn chạy, vậy cũng phải nhìn người, với thực lực hiện tại của Tiêu Phàm, Chiến Bách Dương muốn chạy cũng khó.

- Vừa hay rất lâu chưa động thủ.

Bắc Thần Phong vặn vặn cổ, đánh tới những tu sĩ đối diện với Đại Long Đế Triều.

- Rống!

Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, hư không chấn động, rất nhiều người thân thể trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu phiêu đãng hư không.

- Ha ha, ta đã nói báo ứng sớm muộn sẽ linh nghiệm, không nghĩ tới vậy mà linh nghiệm nhanh như vậy!

Tu sĩ Đại Long Đế Triều kích động khoa tay múa chân.

Long Thần nằm dưới mặt đất nhìn thấy một màn này, hai mắt tối sầm trực tiếp hôn mê, vừa rồi hắn chỉ là nương theo Ý Chí kiên cường của bản thân, cưỡng ép chống đỡ Ý Thức không được hôn mê mà thôi, bây giờ nhìn thấy Tiêu Phàm đến, Long Thần đã không cần lo lắng.

Tốc độ chạy trốn của Chiến Bách Dương rất nhanh, mấy khắc liền ra khỏi Đại Long Đế Đô, Tiêu Phàm ở phía sau cũng không vội. Lúc rời xa Đại Long Đế Đô, phía sau Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một đôi cánh Huyết Sắc.

Hô! Tốc độ Tiêu Phàm đột nhiên tăng vọt mấy lần, một cái lắc mình liền xuất hiện ở trước người Chiến Bách Dương, duỗi ra một cái bàn tay, trực tiếp bóp lấy cổ Chiến Bách Dương, như xách con gà.

- Ô ô!

Chiến Bách Dương ra sức giãy dụa, nhưng mà căn bản không tránh thoát được bàn tay của Tiêu Phàm, thời khắc vội vàng xuất ra một chuôi trường kiếm trảm tại trên người Tiêu Phàm, vậy mà phát ra thanh âm âm vang, hư không đốm lửa bắn tứ tung.

Cánh tay Tiêu Phàm vậy mà hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại là hắn trường kiếm trong tay xuất hiện một cái khe.

Giờ khắc này, Chiến Bách Dương thực sợ hãi, tuyệt vọng.

Hắn hoàn toàn không thể tin được, thân thể một người có thể đạt tới cấp độ chống lại được Cửu Phẩm Hồn Binh, nếu là lúc trước, đánh chết hắn cũng sẽ không tin, nhưng mà hôm nay, hắn lại tận mắt chứng kiến.

- Tiêu Phàm, ta với ngươi không cừu không oán, ngươi không thể giết ta.

Chiến Bách Dương nơm nớp lo sợ, bị Tiêu Phàm bóp cổ, thanh âm có chút khàn khàn, sắc mặt hắn càng đỏ bừng vô cùng, gân xanh trên trán nổi lên.

- A, không thể giết ngươi?!

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, những lời này hắn nghe cũng chẳng muốn nghe, có điều bây giờ hắn lại không muốn giết Chiến Bách Dương, bằng không Chiến Bách Dương cũng không có khả năng chạy ra Long Hoàng Đế Đô.

Nhìn thấy không bị giết, Chiến Bách Dương cũng buông lỏng một hơi, cưỡng ép bản thân bình tĩnh:

- Tiêu Phàm, chỉ cần ngươi thả ta, ta liền nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện.

- Ngươi đang cùng ta bàn điều kiện sao?

Tiêu Phàm đạm mạc nói, ánh mắt đen kịt lạnh lẽo tới cực điểm:

- Vốn dĩ ngươi tự mình nói, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, còn hiện tại...

Lời còn chưa dứt, trong con ngươi Tiêu Phàm bắn ra hai đạo lục sắc quang mang xông thẳng trong não Chiến Bách Dương.

- Đừng!

Chiến Bách Dương kêu sợ hãi, đáng tiếc Tiêu Phàm căn bản không có dự định buông tha hắn.

Trong lòng Tiêu Phàm tràn ngập nghi hoặc, Chiến Bách Dương dù sao cũng là người Chiến Thần Điện, trong ấn tượng hắn, Chiến Thần Điện rất ít xuất thủ với Cửu Vực Đế Triều.

Có điều sau khi Tiêu Phàm đọc được ký ức Chiến Bách Dương, Tiêu Phàm liền hiểu rõ, cười lạnh nói:

- Hóa ra tất cả những thứ này đều là Tư Không Vũ đang làm trò quỷ?

Tiêu Phàm trước đó còn không hiểu, tại sao Tư Không Vũ không hạ tử thủ với mình, hiện tại hắn biết rõ, Tư Không Vũ vốn muốn bắt sống mình.

Thế nhưng bởi vì lý do Đồ Thiên Thương, chẳng những Tiêu Phàm không chết, Tư Không Vũ còn mất đi Hư Không Cổ Kính một trong tam đại Thần Binh của Chiến Thần Điện.

Tư Không Vũ tất nhiên không còn mặt mũi về Chiến Thần Điện, hoặc có lẽ là căn bản không dám trở về Chiến Thần Điện, nếu như bắt sống Tiêu Phàm thì cũng thôi, mất đi Hư Không Cổ Kính còn chưa phải tội chết.

Nhưng hiện tại không thu hoạch được gì, Tư Không Vũ nếu như trở lại Chiến Thần Điện, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Cho nên, Tư Không Vũ vẫn đang kéo dài thời gian, hơn nữa lẳng lặng thủ hộ tại bên ngoài Tu La Bí Cảnh, chờ đợi Tiêu Phàm xuất hiện, định một kích tất sát Tiêu Phàm.

Nhưng mà hơn một tháng trước đó, bên trong Tu La Bí Cảnh đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện, Tư Không Vũ vốn chuẩn bị động thủ, nhưng lại phát hiện, những người kia tất cả đều bị truyền tống đến địa phương khác, dù hắn muốn giết cũng không giết được.

Hơn nữa trong những người này, Tư Không Vũ cũng không phát hiện thân ảnh Tiêu Phàm, bất đắc dĩ, Tư Không Vũ chỉ có thể ra hạ sách này, để Chiến Thần Điện mệnh lệnh Chiến Hồn Điện khống chế tất cả mọi người có quan hệ cùng Tiêu Phàm, bức Tiêu Phàm xuất hiện.

Với thực lực Chiến Thần Điện, tất nhiên rất nhanh liền tra được tin tức Tiêu Phàm, nửa tháng trước, Chiến Thần Điện liền bắt đầu đối phó đại Long Đế Triều cùng Đại Ly Đế Triều.

- Tư Không Vũ tự mình đối phó Đại Ly Đế Triều?

Sắc mặt Tiêu Phàm đột nhiên biến đổi, thực lực Tư Không Vũ hắn biết rất rõ, đây chính là Chiến Thánh đỉnh phong, Đại Ly Đế Triều có ai có thể ngăn cản?

Trong đầu Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến một người, chính là Bắc Lão, lần trước Bắc Lão là từ một chưởng hủy diệt kia cứu bản thân ra, xem ra thực lực Bắc Lão sẽ không quá kém.

Hơn nữa, Chiến Bách Dương cũng là từ Đại Ly Đế Triều chạy đến đây, trong trí nhớ hắn, Đại Ly Đế Triều tạm thời còn chưa thất thủ, đồng thời cũng chưa ra tay đánh nhau.

Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm nghĩ không ra, tại sao Tư Không Vũ chưa đối phó Đại Ly Đế Triều, chẳng lẽ là đánh trống khua chiêng?

- Mục tiêu của Tư Không Vũ là ta, xem ra bên kia nên không có chuyện gì, ta lập tức trở về đó rồi tính.

Tiêu Phàm lập tức ra quyết định, sau đó lạnh lùng nhìn Chiến Bách Dương trong tay.

- Tiêu Phàm, tha cho ta, ta có thể làm chó của ngươi.

Chiến Bách Dương làm sao không biết Tiêu Phàm vừa làm cái gì đối với hắn, giờ phút này, hắn đã không còn bất kỳ sức phản kháng nào.

- Ngươi vốn chính là một con chó, chó của Chiến Thần Điện, ta bình thường đều vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, bàn tay dùng sức uốn éo, sau đó buông thân thể Chiến Bách Dương ra.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, trong cơ thể Chiến Bách Dương bộc phát ra một cỗ khí tức hủy diệt, thân thể oanh một tiếng nổ tung.

Lục Đạo