Vô Thượng Sát Thần

Chương 1138




Nếu là lúc trước, Tiêu Phàm sẽ còn cân nhắc một chút, dù sao Chiến Bách Dương là một Chiến Thánh cảnh, giết cũng đáng tiếc, có thể lợi dụng đồ bỏ đi thật không còn gì tốt hơn.

Nhưng hiện tại, Chiến Thánh sơ kỳ bình thường đã không để vào mắt Tiêu Phàm, giết chết hắn như giết chết một con gà.

Lúc Tiêu Phàm trở lại Long Hoàng

Đế Đô Đế Cung, Bắc Thần Phong cùng Tiểu Kim đã giải quyết tất cả mọi người khác, bên trong Đế Cung, khắp nơi tràn ngập máu tươi.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Long Thần, tướng sĩ Đại Long lập tức đề phòng, vây quanh Long Thần vào giữa.

Tiêu Phàm không khỏi âm thầm cảm khái, có thể trong thời gian ngắn được tướng sĩ Đại Long Đế Triều ủng hộ như thế, Long Thần cũng coi là rất thành công.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, Long Thần vậy mà nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn trong truyền thuyết, hơn nữa một mực không cho người ngoài biết, đến Tiêu Phàm cũng không thể không sợ hãi thán phục Long Thần.

Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Long Thần, Tiêu Phàm liền từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm, hiển nhiên chính là Thần Phẩm Chiến Hồn Thượng Cổ Ma Toan này gây áp lực cho hắn.

Có điều Chiến Hồn cũng không thể tuỳ tiện giấu diếm, hơn nữa những người khác cũng không biết Long Thần nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn, như vậy không cần nghĩ cũng biết, Long Thần hẳn là nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, hiển lộ trước người ngoài hẳn là một Chiến Hồn khác.

- Tất cả mọi người tránh ra! Tiêu công tử là ân nhân của chúng ta!

Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một Tướng Quân mặc Hoàng Kim chiến giáp đi tới.

- Võ Hạo Tướng Quân!

Những người khác nghe vậy, trong mắt đều là vẻ cung kính, đồng loạt nhường ra một con đường.

Tiêu Phàm nhìn Tướng Quân Hoàng Kim chiến giáp một cái, người này hắn có chút ấn tượng, lúc trước người Đại Long Đế Triều đi Ly Hỏa Đế Đô phách lối, ở Quý Tộc Yến Hội người này từng xuất thủ với hắn.

Nếu như không phải Long Thần xuất thủ cứu giúp, lúc trước Tiêu Phàm liền trực tiếp giết hắn. Tiêu Phàm không nghĩ tới là, Võ Hạo này vậy mà trở thành Tướng Quân Đại Long Đế Triều.

- Tiêu công tử, xin công tử nhất định phải cứu chữa cho Đế Chủ, Võ Hạo dập đầu xin ngài!

Võ Hạo đi đến Tiêu Phàm trước mặt, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất.

Chỉ là bất luận hắn dùng lực như thế nào, hai chân đều không thể rơi xuống đất, hắn giương mắt lên nhìn, lại phát hiện thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên nhìn hắn nói:

- Yên tâm, ta sẽ cố hết sức.

Dứt lời, Tiêu Phàm liền đi đến hướng Long Thần, không cần Võ Hạo nói, Tiêu Phàm cũng sẽ nỗ lực hết sức.

Huống chi, Tiêu Phàm cũng nhìn ra thương thế Long Thần, với y thuật hiện tại của hắn, cứu chữa Long Thần cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch.

Cúi xuống thân thể, lấy ra mấy cây Long Văn Kim Châm cắm vào trong cơ thể Long Thần, tâm thần dẫn ra U Linh Chiến Hồn, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn mà vào, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Long Thần.

Chỉ thấy thương thế trên người Long Thần tốc độ khôi phục đến mắt trần cũng có thể thấy, tu sĩ bốn phía nhìn trợn mắt há mồm, y thuật thần kỳ bậc này, cả đời bọn hắn chưa từng nghe qua, càng không cần phải nói là gặp qua.

Thời gian nửa chén trà nhỏ, thương thế trong cơ thể Long Thần hoàn toàn khôi phục, trong quá trình trị liệu, Tiêu Phàm cũng xác định được một chuyện, chính là Long Thần thực sự nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn.

Ngoài Thần Phẩm Chiến Hồn Thượng Cổ Ma Toan ra, còn có một Chiến Hồn Cửu Phẩm Kiếm, đây cũng là nguyên nhân tại sao người khác không biết hắn nắm giữ Chiến Hồn Thượng Cổ Ma Toan.

Nếu như không phải nắm giữ Chiến Hồn Thượng Cổ Ma Toan, Long Thần muốn sống sót dưới một chưởng toàn lực của Chiến Bách Dương vậy cũng không có khả năng.

- Tiêu Phàm, đa tạ, đa tạ ngươi cứu con dân Đại Long ta!

Long Thần cúi thân thể xuống thật sâu, hắn cảm tạ Tiêu Phàm phát ra từ nội tâm.

Thần sắc Tiêu Phàm lại khá khó coi, hắn há miệng muốn nói, lại không biết có nên nói chuyện của Long Tịch cùng Long Vũ cho Long Thần không.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn hít sâu một hơi nói:

- Long Thần, ta có một chuyện phải nói cho ngươi, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Long Thần chính là đệ đệ Long Tịch, ca ca Long Vũ, hắn có quyền biết rõ chuyện này.

- Không phải là Cửu Muội…?

Long Thần nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, bước chân có chút không vững, lui về sau mấy bước.

Tiêu Phàm gật gật đầu, có chút không đành lòng nhìn thẳng Long Thần, ngưng tiếng nói:

- Long Tịch chết, Long Vũ mất tích.

- Oanh!

Lời nói Tiêu Phàm tựa như một tiếng sấm đánh vào trái tim Long Thần, hắn kém chút đứng không vững, Võ Hạo một bên vội vàng đỡ lấy hắn.

Nói ra lời này, thanh âm Tiêu Phàm cũng có chút khàn khàn, đối với Long gia, trong lòng Tiêu Phàm tràn ngập áy náy, đây cũng là một trong nguyên nhân khi nhìn thấy Chiến Bách Dương tiến đánh Đại Long Đế Triều hắn lại tức giận như thế.

Nếu như không giết Chiến Bách Dương, hắn cảm thấy có lỗi với Long Tịch cùng Long Vũ.

Thậm chí, trong lòng Tiêu Phàm đã âm thầm thề, không chỉ Chiến gia mới tới Vô Song Thánh Thành phải bị diệt, Tư Không Vũ cũng phải chết, nếu như không có Tư Không Vũ, Chiến gia làm sao dám không kiêng nể gì cả xuất thủ với Đế Triều phía dưới chứ.

- Đại Ca chết? Cửu Muội lại mất tích?

Hồi lâu, Long Thần mới bình tĩnh, buông ra cánh tay dìu đỡ của Võ Hạo, nhìn Tiêu Phàm hỏi.

- Long Tịch vì ta mà chết, hắn bị Diêm La Tử của Diêm La Phủ giết chết.

Tiêu Phàm nói ra, kỳ thật Long Tịch cũng không phải vì hắn mà chết, chỉ là trong lòng Tiêu Phàm có chút tự trách mà thôi.

- Diêm La Tử kia đâu?

Trong mắt Long Thần tản ra lệ khí ngập trời, giống hệt một tôn Ma Thần, khí tức vô cùng khủng bố.

- Bị người của ta giết.

Sát ý trên người Tiêu Phàm cũng như ẩn như hiện, lạnh giọng nói:

- Một cái chết của Diêm La Tử cũng không tính là gì, Diêm La Phủ còn chưa bị diệt, thù này chưa tính là được báo.

Tiêu Phàm ngữ khí rất lạnh, hiển nhiên hắn còn không biết tình cảnh bây giờ của Diêm La Phủ, cao tầng đã chết không ít, chỉ còn lại mấy nhân vật chủ yếu.

Đương nhiên, Chiến Thần Điện muốn hoàn toàn hủy diệt Diêm La Phủ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, dù sao Diêm La Phủ trải rộng cả Cửu Vực.

Hơn nữa sát thủ vốn ở bên trong chỗ chỗ tối, cho tới bây giờ chỉ có bọn hắn âm thầm giết người, mà chưa từng có người khác đánh lén bọn hắn.

- Muốn tiêu diệt Diêm La Phủ, tính thêm cả ta nữa.

Long Thần nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù tình cảm của hắn cùng với Long Tịch không bằng Long Tiêu, nhưng Long Tịch vẫn là sự kiêu ngạo của Long gia.

Nếu như không phải Long Tịch, Long gia có lẽ cũng đã sớm diệt vong, căn bản không có khả năng kiên trì đến hiện tại.

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nhìn Long Thần, hắn biết rõ, Long Thần rốt cục không còn ẩn núp, hắn biết rõ, một người nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn thiên phú sẽ hung ác khủng bố đến cỡ nào.

- Cửu Muội đâu?

Long Thần tiếp tục hỏi, hắn quan tâm nhất vẫn là an nguy Long Vũ, đây chính là muội muội hắn sủng ái nhất.

- Ta cũng không biết, có điều nàng hẳn là chưa chết.

Tiêu Phàm lắc đầu, trong đầu lại hồi tưởng lại ngọc thủ đáng sợ kia. Với thực lực hiện tại của hắn, trước mặt ngọc thủ nghiễm nhiên chỉ là sâu kiến, lại càng không cần phải nói đối mặt với người thật.

Có điều Tiêu Phàm có thể khẳng định là Long Vũ còn sống, hắn nhớ đến lúc ấy Long Vũ ngăn cản ngọc thủ kia giết hắn.

Nếu như đối phương muốn giết Long Vũ, cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hắn cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

- Hô!

Long Thần khẽ nhả một ngụm khí, trong mắt lóe qua một vòng tinh quang, tựa như ra quyết định, sau đó đột nhiên hét lớn:

- Võ Hạo!

- Có vi thần!

Võ Hạo cung kính tiến lên một bước.

- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi kế thừa chức Đế Chủ Đại Long Đế Triều.

Long Thần đột nhiên nói năng khí phách.

- Đế Chủ!

Võ Hạo nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh sợ, sau đó phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, những người khác cũng chẳng tốt hơn, một mảnh đen kịt tất cả đều quỳ xuống.

Lục Đạo