Thế thì: Tại sao quan tài băng mà Liễu Thương Không cất giữ lại nằm ở chỗ Triệu Bân.
Triệu Uyên bắt đầu vận động não, đã trở mặt với nhau rồi mà Liễu Thương Không lại chịu cho mượn quan tài băng ư?
“Hai ngày nay, mí mắt cứ giật giật mãi không ngừng”.
Phù Dung khẽ nói, đôi mắt đẹp lại toát lên vẻ lo lắng, có linh cảm xấu.
“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, có lẽ mọi thứ đã phai nhạt”.
Triệu Uyên mỉm cười, rõ ràng đang an ủi nhưng vẻ lo lắng trong mắt Phù Dung lại càng dày đặc.
“Tú Nhi, đừng phá”.
“Xem thử một lần rồi tiếp tục bế quan cũng không muộn”.
“Đừng ép ta mắng ngươi”.
Trong phòng, Triệu Bân khoanh chân, lải nhải kêu gọi Nguyệt Thần.
Tiếc là chẳng nhận được một lời đáp lại nào.
Tú Nhi nhà hắn đã bước lên con đường tháo trang sức… Đi càng ngày càng xa rồi.
Mấy ngày sau đó, Triệu Bân hoàn toàn không hề nhàn rỗi, hắn bê một chồng sách cổ từ Tàng Thư Các, cả ngày vùi mình trong phòng nghiên cứu, cả Huyền Môn Thiên Thư cũng bị hắn lật qua lật lại nghiên cứu vài lần, những thứ có liên quan đến huyết mạch hắn đều để tâm đến nhiều hơn.
Nguyệt Thần im lặng, hắn cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Đáng chết”.
Sáng sớm, sắc trời vừa mới sáng lên thì nhà họ Liễu đã có tiếng gầm thét.
Đến tử Liễu Thương Không, do sáng sớm tinh mơ không có chuyện gì làm nên xuống Địa Cung xem xét thì mới biết quan tài băng đã biến mất, hỏi Liễu Như Nguyệt, cũng không phải cô ta lấy, thế thì đã bị trộm mất rồi.
Thế thì phải trả.
Liễu Thương Không tức giận chảy thẳng đến phủ thành chủ.
Mất bảo bối thì phải tìm trở về, phong tỏa thành… Tìm từng nhà cho lão tử.
“Chuyện gì thế?”
Thấy Liễu Thương Không nổi giận đùng đùng, người ngoài phố đều kinh ngạc.
“Nghe nói nhà họ Liễu lại mất đồ rồi”.
Có người biết chuyện cho tay vào túi nói.
Chữ “lại” đó dùng rất đúng, mấy ngày trước thì ngân hàng tư nhân bị trộm, tìm đến giờ vẫn chưa tìm thấy Cô Lang, lần này lại càng hay, trực tiếp đến nhà họ Liễu trộm.
Nói không chừng lần này vẫn là tác phẩm của Cô Lang dạ hành.