Vô Thượng Luân Hồi

Chương 647: 647: “tìm Ông Ta Mượn”




Đi theo lão ta còn có Tử Linh, lão mập, Xích Yên, nhóc tóc tím và nhóc tham tiền.



Mấy người khác thì không sao, chỉ là vẻ mặt Tử Linh có hơi là lạ.



Lão Huyền Đạo thắc mắc cũng giống với những gì cô ta đang muốn biết, tên ranh này… Đừng nói là lén vào Liễu gia trộm đồ đi nha! Nếu thế thì bản lãnh của Triệu Bân cũng khá tốt, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì để phải khiếp sợ, mẫu thân Triệu Bân chết mười năm mà tên này còn lôi về được.



So với chuyện đó thì đến Liễu gia trộm quan tài băng… Chỉ là chuyện nhỏ.



“Tìm ông ta mượn”.



Triệu Bân vừa đáp vừa dán bùa chú lên quan tài, đó là bùa phong ấn.



“Mượn cũng tốt, mượn không cần phải trả”.



Mọi người hít một hơi thật sâu, tên này đi mượn đồ đó giờ chưa từng trả.



“Đây là quan tài băng ư!"



Nhóc tham tiền và tên mập cứ đi tới đi lui, khi đi giơ tay gõ gõ thử, vẻ mặt cực kỳ tò mò, một đệ tử Thiên Tông, một thánh nữ đại tộc thế mà chẳng khác gì mấy kẻ nhà quê mới lên.



Xích Yên bình tĩnh hơn nhiều, thấy quan tài băng còn hơi lúng túng.



Trước kia cô ta cũng từng nằm trong quan tài giống vậy suốt ba năm ròng, khi tỉnh lại cứ như thoát khỏi một giấc mộng dài.



So với quan tài băng thì cô ta nhìn về phía Liễu Tâm Như đang nằm trong đó nhiều hơn.



Cô gái này sống quá thảm, nhất định phải tỉnh lại mới được, cô ta đang muốn xem thử huyết mạch của Liễu Tâm Như sau khi thức tỉnh cơ mà? Không chỉ cô ta mà rất nhiều người ở đây cũng muốn xem thử.



Triệu Bân cất quan tài băng rồi đi thẳng về Triệu gia.



“Sao chỉ có mình con thế, Tâm Nhi đâu?”

Mới vào đến biệt uyển, Triệu Bân đã bị cha mẹ gọi lại, ai cũng nhăn mặt, phần lớn là do vụ Triệu Bân quấy rối Linh Lung, mới có từng đó tuổi đầu mà đã có cả tức phụ rồi, da mặt cũng dày quá!



Ầm!



Triệu Bân vung tay lên, quan tài ngọc băng xuất hiện trên bãi đá.



“Con…”



Triệu Uyên và Phù Dung vội vàng đứng dậy, lúc đi ra ngoài vẫn còn bình thường, vừa về tới đã vào quan tài rồi.



“Thức tỉnh huyết mạch xảy ra vấn đề, tạm thời đóng băng”, Triệu Bân nói.



Hắn nói nửa câu đầu, Triệu Uyên và Phù Dung hoàn toàn không nghe thấy, chỉ cần nửa câu sau là được.



Tạm thời đóng băng, cũng tức là người sống nằm trong quan tài, cứ tưởng là chết rồi chứ?



Mới sáng tinh mơ đã xảy ra chuyện này, đúng là hơi đột ngột.



Sau khi hoàn hồn lại, hai người mới nhìn về phía Triệu Bân, ngụ ý rất rõ ràng.



“Sẽ tỉnh lại”.



Triệu Bân cười, ánh mắt kiên định, cũng như ngày đó khi cứu sống mẹ mình, hắn có thể từ bỏ cả tính mạng mình, nếu cần, hắn cũng có thể lên núi đao xuống biển lửa… Vì vợ mình.



Ánh mắt của hắn khiến cha mẹ cực kỳ yên tâm.



“Con đi tìm hiểu thêm sách cổ”.



Triệu Bân nói xong bèn đóng nắp quan tài băng lại, lập tức biến mất.



“Quan tài băng đó trông rất quen”.



Triệu Uyên khẽ nói, lúc trước cứ lo lắng mãi, giờ ngẫm lại thì hình như đã thấy ở đâu rồi.



Đúng rồi, thấy ở chỗ Liễu Thương Không.


Dù là kích thước hay họa tiết đều giống đến lạ.