Vô Thượng Luân Hồi

Chương 649: 649: Khói Độc




Dương Hùng cũng thấy cực kỳ ngạc nhiên, cả Địa Cung cũng vào được mà chỉ mang mỗi cái quan tài đi, sở thích của tên trộm đó cũng lạ, nhiều tiền tài châu báu thế mà hắn không thấy hả?



“Ta cũng biết giữ đạo đức nghề nghiệp lắm đấy… Hắt xì”.



Triệu Bân thốt ra những lời đó có thể nói là hiên ngang lẫm liệt, sau đó hắt xì một cái, cũng hắt xì rõ to, có ma mới biết được trong lòng Liễu Thương Không đã mắng hắn bao nhiêu lần.



“Mượn, ta chỉ mượn thôi, hôm nào đó sẽ trả lại ấy mà”.



Triệu Bân thầm nói, sau đó tiếp tục lật sách cổ xem.



Trả mà, hắn nhất định sẽ trả.



Theo lời Nguyệt Thần nói thì đây chính là nhân quả, cần phải kết thúc.



Trong thành xuất hiện thêm một đội binh vệ đeo đao.



Dương Hùng cực kỳ nể mặt Liễu Thương Không, hay có thể nói là nể mặt Vân Phượng, thật sự đóng cửa thành, thật sự đi điều tra, người ta mất bảo bối, làm màu cũng phải làm cho bài bản.



Đêm lại đến, trời không trăng không sao.



Trong phòng, Triệu Bân đang ôm sách cổ ngủ, có lẽ do quá mệt mỏi, mấy ngày liền không chợp mắt.



Hửm?



Hắn lập tức mở mắt ra ngay lập tức.



Có tiếng sột soạt, hắn ngước lên, cửa sổ giấy đã bị đâm, có một luồng khói tím được thổi vào trong.



Khói độc?



Triệu Bân nín thở, mở thiên nhãn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một hắc y nhân, dù đã che mặt nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt hắn, là người quen, vẫn là tên sáu ngón nọ, lại không chịu ngồi yên chạy tới ám sát hắn, có lẽ là nhận lệnh của đại trưởng lão tới lấy mạng hắn.



“Còn chưa tìm thời gian rảnh để giải quyết ngươi thì ngươi đã tự tìm tới”.



Triệu Bân hừ lạnh, nhanh chóng độn thổ giấu mình dưới nền đất, vòng ra bên ngoài.



Keng!



Hắn còn chưa kịp ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng vụt, không muốn từ đâu xuất hiện một thanh giáo dài, sức mạnh không hề tầm thường.



Tên sáu ngón chợt tái mặt, nhanh chóng xoay người.



Nhưng vì đã tối muộn, thanh giáo đã bay tới và cắm phập vào vách thường.



Bấy giờ Triệu Bân mới nhìn thấy ai ra tay, đó chính là người cha Triệu Uyên của hắn đấy mà!



“Ranh con, to gan lớn mật thật đấy”.


Triệu Uyên bình thản nói, bước từng bước trong bóng đêm ra, vẻ mặt lạnh như băng giá.