Triệu Bân không dám cử động, bởi vì Liễu Như Nguyễn vẫn ở bên ngoài chưa đi.
Nhiều ngày không gặp, chị vợ hắn ngày càng thông minh hơn rồi.
Khoảng mười lăm phút sau Liễu Như Nguyệt mới rời khỏi đó.
Triệu Bân thấy thế bèn xông tới, chuồn ra khỏi địa cung, cũng trốn khỏi phòng Liễu Thương Không.
Ở ngay bậc thang trước cửa, hắn đứng đó không cử động.
Cũng không thể cử động được, bởi vì chỉ cần nhúc nhích sẽ bị tóm, vì Vân Phượng đang đi về phía này.
Tới sớm, không bằng đúng lúc.
Cả Liễu gia này, người hắn không muốn gặp nhất chính là cô ta.
May là hắn trốn cũng khá kỹ, không có hơi thở, cũng ẩn nấp được.
“Sư muội”.
Vân Phượng vừa đi tới thì đã nghe thấy tiếng gọi.
Người đó Triệu Bân cũng có gặp, chính là thanh niên áo trắng đi cùng Vân Phượng sáng nay.
“Có điều tra ra được không”, Vân Phượng thản nhiên nói.
“Đúng như muội đoán, chính là cô ta”, thanh niên đó cười yếu ớt.
“Thế thì đưa tin cho Tử Y Hầu, có lẽ hắn sẽ thích tin tức này lắm”.
Triệu Bân ra khỏi Liễu gia khi sắc trời đã bừng sáng.
Trộm quan tài băng mất hết một đêm, mỗi một bước đi đều cực kỳ cẩn thận, may là có thuật độn thổ, có cả huyền bào tị thế để che giấu hơi thở, cộng thêm vũ hồn nhìn khắp tứ phương, thiên nhãn nắm bắt được cơ quan mới xong chuyện.
Nếu thiếu một trong những thứ đó thôi thì hắn cũng đừng hòng lấy được quan tài băng.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh lại chắc sẽ vui lắm, không cần cô ta hỗ trợ vẫn có thể ra vào Liễu gia an toàn.
Hơn nữa còn thành công trộm được bảo bối.
Thế nên mới nói đồ đệ của cô ta rất có tiềm năng trong khoản này, nên bồi dưỡng sẽ thành đại tài.
Trở về cửa hàng binh khí, Triệu Bân bèn đặt Liễu Tâm Như vào quan tài.
“Đừng sợ”.
Triệu Bân cười dịu dàng, vuốt vẻ hai má vợ mình, chậm rãi đẩy nắp quan tà.
Đóng băng chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi.
Chờ Nguyệt Thần xuất quan rồi chắc sẽ có cách giải quyết tốt hơn.