Linh Lung vẫn nói câu đó, mấy ngày nay, mẹ ngươi bế ta đi dạo cả ngày mà.
Phù Dung thì càng lúc càng thấy bối rối.
“Đây... Là đứa trẻ mà con mà nhặt về đấy!”
Triệu Uyên khoanh tay lại, bất giác nhìn về phía Triệu Bân.
Bà ấy vừa dứt lời thì khóe miệng Triệu Bân giựt mạnh, trong lòng như có cả chục ngàn con ngựa hoang đang chạy loạn.
“Có tiện trả lại bảo bối cho Linh Lung các của ta không?”
Linh Lung mỉm cười nhìn sang Triệu Bân.
Giấu, ngươi cứ che giấu tiếp đi, tối đó bà đã thấy hết rồi!
“Không... Không tiện lắm!”, Triệu Bân ho gượng.
Trong chuyến đi đến hang động Quỷ Minh, những bảo bối trong túi càn khôn gần như đã bị hủy hoại sạch rồi.
“Rồi sao?”
“Chúng ta nói chuyện về ơn cứu mạng đi”, Triệu Bân cười hehe rồi nói tiếp: “Tối hôm đó ta đã cứu bà hai lần, trừ đi một lần thì bà vẫn còn nợ ta một ân tình, ta không gấp, bà không cần phải trả vội đâu”.
“Vậy chuyện ngươi trêu ghẹo ta thì tính sao đây?”
Linh Lung lại mỉm cười, hứng thú nhìn Triệu Bân.
Trêu ghẹo?
Biểu cảm của Triệu Uyên và Phù Dung đều trở nên hơi kỳ quặc.