Bên ngoài thành Vong Cổ có rất nhiều rừng núi.
Trong rừng có rất nhiều cây và luôn có một cây hợp với Triệu Bân.
Vẫn với một sợi dây thừng, vẫn bị trói như trói lợn, hắn bị treo lên cây cao, thân lắc lư theo gió.
“Nghe nói ngươi là đệ tử của Hồng Uyên hả?”
Linh Lung ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã cắn hạt dưa.
“Tính khí của ông ấy không tốt lắm đâu!”
Triệu Bân lắc qua lắc lại, thấy có cơ hội thì liền dụ dỗ.
“Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
“Cô là ai?”
“Đại Hạ Hồng Uyên... Là sư phụ của ta!”
“Chào sư tỷ!”
“Ha ha ha!”
Linh Lung lại bật cười bởi câu sư tỷ đó.
Nhìn đi, tên nhóc này đâu có ngốc, còn thấy sang bắt quàng với cô ta nữa.
Cô ta giơ tay lên, cuối cùng thì hắn cũng được thả xuống.
Triệu Bân rất thành thật, quan sát kỹ Linh Lung từ trên xuống dưới.
Đi đêm mãi thì cũng có ngày gặp ma, hàng giả lại đụng phải hàng thật rồi.
Hắn tranh thủ liếc nhìn giới ý thức thì sắc mặt liền tối sầm.
Tú Nhi ấy à, bế quan rồi mà cũng không quên gài hắn.
“Có thể giúp ta cứu sống một người không?”
Linh Lung lại hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, không còn nét đùa cợt nữa.
“Không thể!”
Triệu Bân trả lời dứt khoát rồi lấy đèn Trường Minh ra.
Mới nhìn sẽ thấy chiếc đèn này chẳng có gì nhưng khi quan sát kĩ thì thấy bên trên có một vết nứt.
Không sai, nó đã hỏng rồi!
Nó đã bị hủy vào cái đêm hắn cứu sống mẹ mình rồi.
Cũng có nghĩa là, không thể dùng để chiêu hồn được nữa.
Hắn đã từng hỏi Nguyệt Thần, đáp án của Nguyệt Thần cũng rất dễ hiểu: Đèn chiêu hồn không gọi được quỷ sai nên mới khiến đèn Trường Minh mất khả năng chiêu hồn.
Có lẽ đấy là luật bất thành văn giữa hai thế giới âm và dương.
Mặt Linh Lung bỗng trở nên tái nhợt, ánh mắt cũng theo đó mà tối sầm đi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới âm thầm quay đi, càng đi càng xa.