Linh Lung nhấp một ngụm trà, thật sự không nhẫn tâm làm đôi vợ chồng này sợ hãi.
Dù cô ta không nói ra thì Triệu Uyên và Phù Dung cũng vô cùng lo lắng, họ cũng đã thấp thỏm bao nhiêu năm nay.
“Cha, mẹ, con đã về rồi đây!”
Cuối cùng thì sự im lặng của căn phòng cũng đã bị một tiếng gọi đánh tan.
Triệu Bân đã về, hắn vẫn chưa nói hết câu thì đã bước chân vào trong phòng.
Ngay khi hắn nhìn thấy Linh Lung thì liền quay đầu bỏ chạy giống như đã gặp phải ma, không biết vì quá gấp hay là vì chạy quá nhanh mà hắn bị trượt chân, ngã lăn ra đất, sau khi đứng dậy thì vừa lăn vừa bò.
“Chạy đi đâu?”
Linh Lung đưa tay ra, tóm Triệu Bân lại từ xa.
Nửa đêm nửa hôm, bà đây đợi ngươi lâu lắm rồi đấy.
Triệu Uyên ngây ra.
Phù Dung cũng ngây ra, họ biết Tiểu Linh Lung là do Triệu Bân đưa về nhưng lại không ngờ Triệu Bân cũng quen biết với Linh Lung lúc đã trưởng thành. Nhìn thần sắc của Linh Lung thì biết chắc giữa hai người họ có chuyện bí mật không ai biết.
“Tiền bối, thật... Thật trùng hợp quá!”
Triệu Bân cười hehe, quỷ mới biết vì sao bà chủ của Linh Lung các lại chạy đến nhà họ Triệu của hắn.
Đến để đòi nợ sao?
Chắc không thể nào đâu.
Hắn đã giải quyết sạch sẽ vụ đêm hôm đó rồi, vậy mà cũng có thể điều tra ra được sao?
Hay là vì hắn trêu ghẹo cô ta nên cô ta mới đến tìm hắn tính sổ?
Lúc này, thiếu chủ Triệu Bân nghĩ rất nhiều, niềm vui bất ngờ này đúng là khiến hắn không kịp trở tay.
“Chạy gì chứ?”
Linh Lung mỉm cười.
Nhưng trong mắt của Triệu Bân thì nụ cười của cô ta hơi đáng sợ.
“Buồn tiểu!”
Triệu Bân cười gượng rồi đưa ra lý do rất “tao nhã”.
“Hai người.. Quen nhau sao?”
Phù Dung nói chen vào một câu rồi nhìn Triệu Bân và Linh Lung với vẻ thăm dò.
“Quen, quen quá đi chứ!”, Linh Lung càng lúc càng cười vui vẻ hơn.