Nguyệt Thần đáp lại một tiếng hờ hững.
Sau đó. . . không còn sau đó nữa.
Tú Nhi đúng là Tú Nhi, vừa nằm xuống liền ngủ rất say sưa.
Triệu Bân hít sâu một hơi, cố hết sức kiềm nén nỗi xúc động muốn văng tục.
Trời đã tờ mờ sáng.
Hắn hô lên một tiếng, Đại Bằng lại được triệu hồi.
Triệu Bân lúc này mới có thể nghỉ chân một chút, xếp bằng ngồi trên lưng Đại Bằng, khi hắn ôm túi càn khôn nhìn lại thì thấy nó đã bị rách một cái lỗ to, khiến cho hắn vô cùng đau lòng, bảo bối bên trong bao gồm bùa chú, ngân phiếu, đan dược,... đều đã bị hao hụt không ít, khổ thân hắn phải vun vén biết bao nhiêu lâu, chỉ sau một đêm liền thất thoát quá nhiều.
Tuy nhiên, khi nghĩ về hoa Hồn Linh, hắn liền cảm thấy chuyện gì xảy ra cũng xứng đáng.
Vào lúc này, hắn chỉ muốn trở lại thành Vong Cổ càng sớm càng tốt để hồi sinh mẹ của mình.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, thì Đại Bằng đã lướt qua một đỉnh núi.
Có thể nghe thấy tiếng sóng nước vỗ vào bờ đá, đó chính là một thác nước.
Triệu Bân liếc ngang, bên trong thác nước có tồn tại một cái động phủ.
Đó chính là động người chết.
Trước đó, hắn đã lấy được tinh kim Phượng Thể ở bên trong động phủ đó, nếu không nhờ nó thì hắn cũng không thể luyện ra một bên Thiên Nhãn. Nếu không phải do hắn đang rất vội trở về thì hắn nhất định sẽ quay lại động phủ đó quỳ lạy hành lễ.
Quác! Quác!
Hắn nhìn lên, chợt nghe thấy tiếng chim muông kêu lớn.
Đó chính là tiếng kêu của hai con Huyết Điêu, chúng là thú cưỡi của ai đó, bên trên lưng của một con có chở theo một thanh niên áo đen, con còn lại thì chở theo một lão già áo tím, trên đường đi liên tục nhìn xuống tìm kiếm, giống như đã đánh rơi bảo bối gì đó vậy, tìm kiếm hết sức nghiêm túc.
Đúng lúc đi ngang qua, hai kẻ đó còn liếc nhìn Triệu Bân một cái.
Nhân tiện, hai kẻ đó còn liếc mắt nhìn Đại Bằng, con chim vằn vện này trông thật khó coi.
"Ông đây là đại bàng cánh vàng!"
Triệu Bân khó chịu, cùng Đại Bằng bay lướt qua.
"Con chim đó nhìn quen quá!"
Thanh niên áo đen lẩm bẩm, sờ cằm quay đầu lại liếc nhìn Đại Bằng.
"Thông linh thú".