Vô Thượng Luân Hồi

Chương 460: 460: “vậy Mà Lại Không Bị Đâm Đầu Vào Tường”




Sau khi thu dọn xong Liễu Sĩ Nguyên, hắn vẫn phải quay lại thu dọn nốt đại trưởng lão.







Những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.



Triệu Bân lướt qua khu rừng như một bóng đen, thỉnh thoảng lại liếc nhìn túi càn khôn.



Tài sản mà Liễu Sĩ Nguyên có cũng rất khá, ngân phiếu có tận mấy vạn lượng, một số tiền lớn như vậy, đừng nói là đối với một mình Liễu Sĩ Nguyên, đối với cả Liễu gia mà nói cũng là một khoản tài sản không nhỏ.



Như vậy có thể thấy, Liễu Sĩ Nguyên lần này ra khỏi thành Vong Cổ, hơn phân nửa là mang trọng trách trên người.



Có lẽ lão ta đang trên đường đi đến những tòa thành cổ khác thu tiền thuê đất.



Sản nghiệp của Liễu gia rất lớn, không chỉ có sản nghiệp ở thành Vong Cổ, mà còn có sản nghiệp ở những tòa thành cổ khác.



Thân là tâm phúc của Liễu Thương Không, tất nhiên loại chuyện đi thu tiền thuê đất này thuộc về nhiệm vụ của lão ta.



Lão ta tính ra cũng thật xui xẻo, nửa đường lại đụng phải hắn, chưa kịp về nhà thì đã phải xuống suối vàng.



Ngoại trừ ngân phiếu, thì thứ đáng giá nhất của Liễu Sĩ Nguyên chính là một con dao găm khoằm chuôi vàng, lưỡi dao phát ra ánh sáng chói mắt, là một loại binh khí chém sắt như chém bùn, sở dĩ nó có thể sắc bén như vậy là bởi vì nguyên liệu đúc ra nó là một loại huyền kim thiết cực kỳ quý hiếm, trong thành không dễ tìm, không thể xem thường con dao găm này, hai mươi vạn lượng cũng chưa chắc có thể mua được, không hổ là quản gia của Liễu gia, tài vật cất giữ quả là phong phú.



"Bây giờ nó thuộc về ta".



Triệu Bân nhất tâm nhị dụng, một bên dùng tinh thần lực khống chế bùa tốc hành, một bên bắt đầu luyện hóa con dao găm khoằm, dung hợp nó vào kiếm Tử Tiêu.



Làm như vậy thì có thể khiến cho kiếm Tử Tiêu tăng thêm độ sắc bén, nếu như được luyện hóa thì nó sẽ chém người nhẹ nhàng và sắc lẹm như chém một quả dưa hấu.



Tất nhiên, hiệu quả cũng còn phải tùy thuộc vào cấp bậc của đối thủ.



“Vậy mà lại không bị đâm đầu vào tường”.



Nguyệt Thần liếc nhìn Triệu Bân một cái, trong lòng không khỏi thở dài, đổi thành những người khác, nếu như muốn sử dụng bùa tốc hành thì phải tập trung cao độ, bởi vì loại bùa này có tốc độ rất nhanh, không tập trung chắc chắn sẽ đâm đầu vào tường, còn cái tên này thì hay rồi, đang sử dụng bùa tốc hành mà vẫn còn có thể phân tâm lo luyện hóa binh khí. Nhưng suy nghĩ lại thì cũng không lạ, Triệu Bân đã có võ hồn, tốc độ cỡ này không đủ để gây khó dễ cho hắn.



"Tú Nhi, lá bùa lơ lửng đó thật không tệ".



Triệu Bân mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng: mau dạy ta cách dùng đi!



Học được cách dùng bùa lơ lửng rồi thì sau này khi hắn bắt chước khí tức cảnh giới Thiên Võ đi dọa người trông sẽ thật hơn.


"Ừm".