Vô Thượng Luân Hồi

Chương 462: 462: Con Mợ Nó Ta Trêu Chọc Gì Ngươi




Lão già áo tím vuốt râu, cũng quay đầu lại để nhìn kỹ hơn.



Vừa dứt lời, hai kẻ đó nhìn nhau, đôi mắt của cả hai đều lóe sáng.



"Không nhầm".



Thanh niên áo đen hừ lạnh một tiếng, điều khiển Huyết Điêu quay lại, đuổi theo Triệu Bân.



Lão già áo tím cũng nhanh chóng đuổi theo.



Hai kẻ đó quả thực đang tìm kiếm, và thứ mà hai kẻ đó đang tìm kiếm chính là Triệu Bân.



Chỉ cần bắt được Triệu Bân trở về, bất luận sống chết cũng đều có thể lĩnh tiền thưởng.



Hai kẻ đó đã tìm kiếm nhiều ngày, vốn đã không còn ôm hy vọng, thế mà hôm nay lại gặp được, hơn nữa hắn vẫn chưa chết, còn rất khỏe mạnh và đang bay lượn lung tung.



Hửm?



Triệu Bân cau mày liếc nhìn một cái, hắn vừa mới bay lướt qua hai con Huyết Điêu, thế mà bây giờ bọn chúng lại quay đầu lao hết tốc lực về hướng này, nhìn khí thế lại hết sức hung hãn, hiển nhiên là muốn đuổi theo hắn. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, nói không chừng hai kẻ đó còn đang muốn giết người cướp của.



"Đi".



Triệu thiếu gia có chút kinh sợ, hắn không sợ thanh niên áo đen, mà hắn sợ lão già áo tím.



Lão già đó có tu vi không thấp.



Hắn chỉ là một tên nhóc cảnh giới Chân Linh, bùa chú trong túi càn khôn đều đã bị hắn sử dụng sạch sẽ, những thứ còn dư lại cũng đã thất thoát hết trong đêm qua, nếu như phải đánh nhau thì hắn không còn bất cứ ưu thế nào nữa.



Cho nên hắn mới phải lo nhanh chân chạy trốn.



"Triệu Bân, ngươi chạy không thoát đâu".



Thanh niên áo đen quát lớn, ném ra mười mấy ngọn phi đao.



Con mợ nó, ta trêu chọc gì ngươi?



Triệu Bân thầm mắng, kiếm Tử Tiêu đã xuất ra, xoay một vòng chặn phi đao.



Keng!



Lão già áo tím cũng đã công kích tới, tuy chỉ là một đạo kiếm khí nhưng lại bá đạo vô cùng, ma sát trong không khí mạnh tới mức làm tóe ra tia lửa, uy lực mạnh mẽ như thế, nếu như hắn trúng một đòn này thì chắc chắn sẽ bị đâm xuyên người.



Quác!







Đại Bằng kêu lên một tiếng, lao thẳng vào màn đêm, tuy tránh được kiếm khí nhưng vẫn bị dư lực của kiếm khí đánh trúng, cánh của nó bị rạch ra một đường máu đỏ thẫm, khiến cho nó không thể bay ổn định, mà Triệu Bân suýt chút nữa cũng bị ngã xuống.