"Oan uổng cho ta quá", Triệu Bân tỏ vẻ oan ức nói: "Ai cũng biết ta có bùa nổ, ta còn ngu xuẩn dùng nó đi kích nổ quầy thuốc của các người hay sao? Hơn nữa, quầy thuốc canh phòng nghiêm ngặt, ta chẳng qua chỉ có cảnh giới Chân Linh, dám lẻn vào đó chẳng phải cũng giống như đang đi vào chỗ chết sao? Còn nữa, chẳng lẽ ai có bùa nổ thì liền nhận định là do người đó kích nổ sao? Đạo lý này là do ai quyết định vậy, Đại Hạ có biết bao nhiêu người có bùa nổ trong tay, lý gì có chuyện lại chỉ tìm đến ta, ta cùng Vương gia các người lại không thù không oán, mà quan trọng nhất, ta là một người rất biết điều, luôn tuân thủ kỷ cương..."
Xì!
Triệu Bân còn chưa có nói xong, đã thấy lão Huyền Đạo cùng lão mập cười khà khà.
Biết điều, tuân thủ kỷ cương?
Nói nhiều như vậy, nhưng chỉ có mấy chữ này là trọng điểm.
Nói trắng ra là, Triệu Bân đang muốn nói bản thân hắn vô cùng chính trực.
Người ngoài thì không biết, chứ hai người bọn họ thì biết quá rõ.
Con người của Triệu Bân không hề liên quan đến hai chữ "biết điều" và bốn chữ "tuân thủ kỷ cương". Biết điều con mợ ngươi ấy, ngươi đã làm ra biết bao nhiêu chuyện bậy bạ, ngươi còn không biết hay sao.
Triệu Bân cảm thấy có chút khẩn trương.
Hai lão già kia, chờ ta nói xong đã chứ! Ngắt lời của người khác, đúng là bất lịch sự, đã không phối hợp thì thôi, còn muốn phá hoại, có tin là ta có thể xoay Vương gia vòng vòng đến nỗi bọn họ không còn biết đông tây nam bắc là gì luôn hay không?
Tin!
Một điểm này, lão Huyền Đạo cùng lão mập tuyệt đối tin tưởng.
Cái miệng của Triệu Bân đâu phải là thứ tầm thường.
"Nói dối mà mặt không đỏ, không thở gấp, hắn đúng là một kỳ tài hiếm thấy".
Khô Sơn tuy im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng thầm khen ngợi, ông ta vuốt râu đắc ý, ngày xưa không quen biết Triệu Bân, nhưng mấy ngày nay ông ta đã nghe kể quá nhiều về hắn, vị thiếu gia này trông thì có vẻ vô hại, nhưng thật ra lại vô cùng láu cá.
"Ngươi không dám lẻn vào, cũng có thể phái người khác lẻn vào".
Vương Dương hừ lạnh một tiếng, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn lão Huyền Đạo cùng lão mập một cái, nếu như phái hai lão già cảnh giới Địa Tạng này cầm bùa nổ đi hại người thì tất nhiên là thần không biết quỷ không hay, mà hắn ta thấy, hơn phân nửa chính là do hai lão già này đi kích nổ.
"Ba quầy thuốc hả, ta thật sự coi thường".
"Muốn làm cho ba quầy thuốc đó của các ngươi sụp đổ, ta chỉ cần một chưởng là xong chuyện, chỉ có kẻ ngu mới đi dùng bùa nổ".
"Nói cho các ngươi biết, tính khí của lão phu cũng không tốt lắm đâu".
Lão Huyền Đạo cùng lão mập bắt đầu kẻ tung người hứng, lời nói tương thanh, hơn nữa mỗi một chữ nói ra đều mang theo hàm ý rất tức giận.
Cảnh giới Địa Tạng một khi đã điên lên thì ngay cả người thân cũng không nhận.
Quầy thuốc nhà các ngươi bị nổ là vẫn còn nhẹ đó, có tin bọn ta đi lật tung phủ đệ Vương gia lên luôn hay không?
Mà những lời này, còn bao hàm một điểm chính.
Kẻ ngu mới đi dùng bùa nổ, hai chữ "kẻ ngu" này rốt cuộc là đang nói đến ai đây?
Lần này, đổi lại là Triệu Bân liếc nhìn hai người bọn họ.
Hai lão già này được lắm, còn dám nhân cơ hội mắng hắn nữa chứ! Hơn nữa, hắn còn phải im lặng lắng nghe, không thể nào phản bác được.
Cũng đúng, ngay cả mặt mũi cũng không cần, không phải kẻ ngu thì là gì.
Không thể không nói, lời nói của hai lão già này vẫn rất có uy lực trấn áp, Vương Dương vừa nghe thấy đã im lặng không dám lên tiếng nữa, Vương Liêu nghe thấy cũng chỉ có thể nhíu mày.
"Mau đi bắt cho đúng kẻ gian đi, đừng có mà đứng đây vu oan cho người tốt".