"Không có chứng cứ gì mà chạy tới đây làm ầm lên, nhìn xem, là ai gây sự với ai đây chứ?"
"Nói thật, tính khí của bọn ta cũng không tốt lắm lâu".
Hai lão già nói xong, đám tiểu bối cũng ồn ào lên theo, một tên Tiểu Hắc mập, một tên nhóc hám tiền, một thằng nhóc tóc tím, cả ba cũng bắt đầu nói liên thanh.
Sau đó, không gian liền rơi vào tĩnh lặng.
Vương gia lặng lẽ ngừng công kích, đám trưởng lão của Vương gia vừa rồi hổ báo là thế, nhưng bây giờ cũng đều an phận, không khó để nghe ra, tâm tình của hai vị cảnh giới Địa Tạng kia đang rất khó chịu, cũng không khó để nghe ra, tâm tình của mấy tên tiểu bối kia cũng rất khó chịu, không dễ trêu chọc, chuyện đã loạn giờ lại còn loạn thêm, lại thêm một đám người này tới quấy rối, Vương gia đúng là không chứng cứ, cũng chỉ mới hoài nghi, có phải là Triệu Bân làm hay không vẫn còn khó nói! Tên nhóc đó nói cũng có đạo lý.
Khụ khụ!
Dương Hùng đang ngồi xem liền ho nhẹ một tiếng.
Bầu không khí lúng túng như vậy, đây là lúc lão ta nên ra sân.
Thành thật mà nói, sau khi nghe mấy người này nói qua nói lại, ngay cả lão ta cũng không xác định được chuyện này có phải là do Triệu Bân làm hay không, có câu người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt, trong chuyện này lão ta chỉ là người đứng xem mà còn bị quay một trận chóng mặt, chứ đừng nói tới Vương gia là người trong cuộc.
Chứng cứ, đây mới là thứ cần thiết nhất.
Không có chứng cứ thì nói gì cũng vô ích, có môt số người còn không dễ chọc vào.
Đáng tiếc, Vương gia không hề biết.
"Chuyện này, thành chủ ta sẽ tự phái người điều tra", Dương Hùng lãnh đạm nói, một lời nói ra rất uy nghiêm, lão Huyền Đạo cùng lão mập vẫn rất nể mặt lão ta, dù gì lão ta cũng là người đứng đầu một thành, cũng không thể khiến cho người ta không còn đường lui.
"Tra ra được hung thủ, ta sẽ tự khắc đòi lại công bằng cho Vương gia".
Dương Hùng nhìn sang Vương Liêu, tất nhiên là còn có ý khác: Sắc trời cũng không còn sớm nữa, mau về tắm rửa rồi đi ngủ đi! Không có chứng cứ, sau này cũng đừng chạy đến phủ thành chủ làm loạn.
"Vậy xin đa tạ thành chủ".
Vương Liêu hít sâu một hơi, cuối cùng đứng lên, chắp tay thi lễ.
"Cáo từ".
Gia chủ Vương gia xoay người, cùng với những người khác rời đi.
Đã nói mà! Các người không nên tới đây, cho dù chuyện đúng là do Triệu Bân làm thì hắn cũng sẽ không thừa nhận, cho dù khí thế cỡ nào cũng vô ích, không có chứng cứ, kéo tới đây cũng chỉ có thể tự rước nhục.
Vương Dương cũng rời đi, trước khi đi hắn ta còn liếc nhìn Triệu Bân một cái.
Lúc trước đã ném cho hắn một đạo bùa lôi quang, cộng thêm mười mấy cây độc châm, tại sao hắn lại có thể bình an vô sự như vậy? Còn có thể nhảy loạn, nói liên thanh như thế?
Chẳng lẽ cái hộp ngọc đó không được giao tận tay cho hắn, mà bị người trung gian nuốt mất rồi?
Quái dị, thật là quái dị.