Vô Thượng Luân Hồi

Chương 327: 327: Còn Dám Nói Không Phải Ngươi Làm Sao




"Bày trận lớn như vậy, hơn phân nửa là tới tính sổ rồi".



"Mà ngay cả thành chủ cũng được mời tới nữa".



Tiếng bàn tán vang lên rất nhiều, từ xa Triệu Bân đã nghe thấy, điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn.



Bên trong hậu viện, bầu không khí có chút trầm mặc.



Vương gia bày trận thật không nhỏ, kéo đến mười mấy người, Vương Liêu cũng có ở đó, những người còn lại cũng đều là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, ngoại trừ bọn họ, còn có Vương Dương đang đứng, mặt mũi lạnh như băng.



Bầu không khí trầm mặc này là do Vương gia mang tới.



Chứ còn như Chư Cát Huyền Đạo hay lão mập đang ở trong hậu viện cũng đều rất thờ ơ, chẳng quan tâm gì, chỉ là một đám cảnh giới Huyền Dương mà thôi, hôm nay dám chọc tới bọn họ thì một tên cũng không thể thoát.



Nguyên nhân chính là do có hai người bọn họ trấn giữ, cho nên cửa hàng binh khi mới không sợ bị phá hoại.



Nhìn sang đối phương, chẳng có kẻ nào có đủ tự tin xông lên, chỉ cần nhìn sơ qua là biết hai lão già kia không dễ chọc vào.



Dương Hùng cũng có mặt ở đây, lão ta đang nhàn nhã uống trà, thứ bị hủy hoại không phải là sản nghiệp của nhà lão ta nên lão ta không hề đau lòng, mà lão ta từ lâu cũng đã muốn ghé qua cửa hàng binh khí này thăm dò một chút, nhưng vẫn không biết dùng cớ gì, hôm nay Vương gia mời lão ta tới chủ trì công đạo, cũng rất hợp ý của lão ta.



Chỉ có điều, đợi hơn nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng của Triệu Bân đâu.



Theo lão ta thấy, chuyện lần này tám phần là do Triệu Bân kích nổ, tên nhóc đó có bản lĩnh lớn như thế nào chứ?



Chỉ có điều, trong chuyện này vẫn còn có chút kỳ lạ.



"Có chuyện gì vậy?", Triệu Bân đi vào, cố làm ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.



"Triệu Bân, dám kích nổ quầy thuốc của Vương gia ta, lại còn dám quay lại đây sao!"



Mấy trưởng lão của Vương gia đồng loạt đứng dậy, chưa biết đúng sai đã quát lớn phủ đầu, trong tình cảnh này, chuyện đúng sai chưa cần bàn tới, quan trọng nhất là phải có khí thế, nếu Triệu Bân là thiếu gia của một gia tộc bình thường, e rằng đã bị dọa đến tè cả ra quần.



"Sao? Quầy thuốc của Vương gia bị nổ sao?", Triệu Bân lại cố làm ra vẻ cả kinh.



"Đâu chỉ bị nổ, còn bị trộm hết sạch", Tiểu Hắc tặc lưỡi nói.



"Ai đã làm nên chuyện thương thiên hại lý như vậy?"



Triệu Bân vỗ bàn một cái, quát một tiếng vang rền, đặc biệt là thần thái kia, đã xuất sắc thể hiện nên hình ảnh một người lương thiện mang trong lòng đầy căm phẫn, một thân chính khí, nhìn sao cũng ra dáng một vị đại hiệp chính trực, căm thù bọn ác nhân.



Chư Cát Huyền Đạo cùng lão mập đều liếc mắt nhìn hắn một cái.



Xem kìa! Cái tên này diễn xuất đến ghiền rồi.

Nguyệt Thần cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, đâu chỉ diễn xuất ghiền, hắn vì diễn xuất mà ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi

Giả bộ, lại tiếp tục giả bộ.

Ánh mắt của Xích Yên cũng khinh thường liếc qua hắn, toàn bộ người trong thành Vong Cổ đều biết quầy thuốc Vương gia bị trộm sau đó còn bị nổ, cái tên này còn ở đây giả bộ thanh khiết như bông tuyết trắng.

"Quầy thuốc bị bùa nổ làm cho sụp đổ".


"Trong toàn bộ thành Vong Cổ, chỉ có ngươi là có nhiều bùa nổ nhất".



"Còn dám nói không phải ngươi làm sao?"



Gia chủ Vương gia không nhúc nhích, thiếu chủ cũng không động đậy, để cho mấy trưởng lão ra sức quát nạt, không chịu nghe lời của Triệu Bân bao biện, nói thế nào đi nữa, chuyện bùa nổ là thật, hắn không thể che giấu được.


"Dù sao thì chuyện này nhất định là do ngươi làm".