Chỉ trong một giây, giá cả của món bảo bối đã được hét lên.
Làm ăn mà! Món nào trong gian hàng này cũng là gia bảo cổ truyền hết.
Triệu Bân ngược lại cũng rất dứt khoát, không hề trả giá.
Khối ngọc Viêm Linh này đã được định giá rõ ràng, có nói thêm gì cũng vô ích.
"Đây, ngọc bội của ngươi".
"Lão già, đi trong bóng tối cẩn thận bị rơi xuống vực đó".
"Lão phu biết còn có nơi khác có ngọc Viêm Linh".
"Vị đạo hữu này, quả là khí chất bất phàm".
Triệu thiếu gia liền đổi mặt, hắn rất lanh lẹ, trong bụng thì đang mắng nhưng ngoài mặt thì khen lấy khen để, tâng bốc đối phương lên tận mây xanh, khiến cho đối phương cao hứng, đúng là nhân tài buôn bán.
Lão đạo râu trắng lại im lặng.
Triệu Bân sao có thể không hiểu, hắn muốn có tin tức thì lại phải đưa ra một chút lợi ích.
Đưa, hắn tất nhiên sẽ đưa cho lão ta.
Nếu không có bạc, hắn có thể đi nhặt trong túi của người khác mà.
Tung tích của ngọc Viêm Linh không dễ dàng có được, hắn không thể bỏ qua.
Vẫn là một trăm lượng bạc.
Xem ra, ai muốn mua tin từ lão già này, lão ta đều tự đưa ra một cái giá cố định, nói một câu liền đòi một trăm lượng, khiến cho hắn phải kiềm chế lắm mới không lật tung gian hàng của lão ta lên.
"Ta rất thích giao dịch với những người thông minh".
Lão đạo râu trắng cười ha hả, tiện tay nhấc bút, viết ra những nét rồng bay phượng múa. Nhìn chữ lão ta viết ra ngã trái ngã phải, giống như những căn nhà không có cột đỡ, lúc nào cũng có thể sập xuống.
Chỉ có điều, lão ta làm việc vẫn rất đáng tin.
Tòa thành này, cửa tiệm kia, lão ta đã viết ra rất chi tiết, chỉ cần tìm theo đó là được.
"Thành Xích Dương".
Triệu Bân nhận lấy tờ giấy rồi lẩm bẩm một mình.
Thành Xích Dương, Vũ Văn Hạo chính là thiếu chủ của thành Xích Dương.
Không thể không nói.
Nơi đó có hơi xa, so với thành Thương Lang ngày trước còn xa hơn.
"Ở đó có một khối lớn như thế này".
Từ xa đã thấy có một đám người tụ tập bên ngoài cửa hàng binh khí Triệu gia.