Vô Thượng Luân Hồi

Chương 301: 301: Đó Là Một Đêm Tối Đầy Gió




Triệu Bân là một phe trong trận đánh cược này, chỉ cần hắn lên tiếng thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ.

Hai nhà dù sao cũng là sui gia.



"Cô hỏi lại cha mình xem, nếu như hôm nay người thua là ta, thì lão ta có chấp nhận để cho ta một con đường sống hay không? Lúc đánh cược thì không ngăn cản, thua cược rồi thì đổ thừa, Liễu gia các người lúc nào cũng làm ăn như vậy sao?", Triệu Bân nhàn nhạt nói, từ đầu đến cuối thần sắc không hề thay đổi.



"Mấy người thật sự không biết xấu hổ sao?"



"Ngày Liễu gia bày trò đùa bỡn Triệu gia, các người có từng nghĩ qua phải nể mặt Triệu gia hay không?"



"Ngươi…"







Chỉ qua vài ba lời đối thoại đã có thể khiến cho một người lãnh đạm như Liễu Như Nguyệt cũng phải tức giận, cô ta vốn tưởng rằng nếu như mình ra mặt thì Triệu Bân sẽ nương tay, không ngờ Triệu Bân chẳng những không nể tình, mà còn bêu rếu Liễu gia trước mặt mọi người, khiến cho cô ta không còn đường lui.



Cô ta là thiên chi kiêu nữ.



Cô ta chính là Thiên Linh thể, chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy.



"Nói thật, ta cảm thấy rất nực cười".



"Lúc chà đạp tôn nghiêm của Triệu gia, chắc Liễu gia không hề ngờ tới ngày hôm nay".



"Là quả báo trong truyền thuyết sao?"



"Người phải chịu thua thiệt là Triệu Bân, nếu là ông đây thì đã sớm mắng um lên rồi".



"Vẫn còn quan hệ, khó trách không thể xuống tay".



Thanh âm tặc lưỡi thổn thức lại nổi lên, cơ bản đều đến từ những người đứng xem náo nhiệt, ngay cả những người thua bạc cũng đều nghiêm túc chỉ trích, dường như đã quên mất bản thân mình đang lâm vào cảnh táng gia bại sản.



Không thể không nói, một màn này vô cùng thú vị.



Nghĩ lại đêm đó, Triệu gia hèn mọn như thế nào, bây giờ quả báo tới quá nhanh, dù sao Liễu gia cũng phải trả giá một chút, Liễu gia nhà ngươi đòi người ta nể mặt, thế còn mặt mũi của Triệu gia thì không cần nể sao? Cũng không phải nhà các ngươi không thể từ hôn, thế mà không ngờ, nhà các ngươi đã không gả con gái mà còn bày ra âm mưu hạ nhục người ta! Cả thiên hạ đều biết về hôn sự thay xà đổi cột đó, muốn chối cũng không được.



"Nhìn hắn khoái trá trả đũa kìa".



Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu một cái, ông ta đã ở thành Vong Cổ này từ hơn mười năm trước, ân oán của Triệu gia và Liễu gia ông ta cũng rất rõ ràng, cũng như mối quan hệ giữa Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt, hai người này đã từng là một đôi kim đồng ngọc nữ, chính ông ta cũng thấy rất đẹp đôi.



"Hai nhà này là sui gia sao?"



"Một người là con rể, một người là cha vợ, một người là chị vợ".

"Sao cứ như kẻ thù của nhau thế?"

Người ngoài thành đứng xem đều mơ mơ hồ hồ, không biết rõ ngọn nguồn.

"Nào, để ông kể cho mà nghe".

"Đó là một đêm tối đầy gió".


"Lão phu..."



Có mấy lão già bắt đầu giải thích, toàn là mấy lão già không đứng đắn, nói chuyện đầy thâm ý, một khi mở miệng là không còn biết mẹ ruột của mình là ai, chỉ chuyên chú kể lại chuyện của người khác một cách sống động.



Nghe qua, người ngoài thành cũng vỗ tay.


Ánh mắt của bọn họ đều liếc về phía người của Liễu gia.