Thay xà đổi cột, hừm... đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khụ!
Dương Hùng ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Khô Sơn và Liễu Thương Không, ngụ ý rõ ràng: mau mau giao ra những thứ đã đánh cược đi, ta đây không có nhiều thời gian!
"Gả cho ta thì ta không cần tiền nữa".
Không đợi Dương Hùng quay lại, liền nghe thấy tiếng của Triệu Bân nói.
Phụt!
Lão mập mới vừa rót rượu vào trong miệng thì đã ngay lập tức phun đầy mặt thằng nhóc tóc tím.
Con mợ nó, lại bị gài hàng.
Triệu Bân rất tự giác cầm giẻ lau nhét vào trong miệng.
Không sai, lời kia là do Nguyệt Thần nói.
Mỗi khi gặp chuyện đại sự thì cô ta luôn muốn đãi đồ nhi của mình một bữa tiệc lớn.
"Trời đất, trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Chậc chậc, em rể trêu ghẹo chị vợ, Triệu Bân này cũng không phải là một tên nhóc ngoan".
"Tình xưa chưa dứt?"
Chỉ một câu nói của Nguyệt Thần đã khiến cho Triệu Bân trở thành tâm điểm bàn tán một lần nữa, mấy tên tiểu bối xoa tay, mấy lão già thì vuốt râu, ánh mắt nhìn Triệu Bân đầy thâm ý, thì ra ngươi có mục đích này, sao không nói sớm! Lại khiến cho người ta sợ hãi như vậy.
"Cưới cô em lại muốn thêm cô chị, thân càng thêm thân".
"Bất luận là tính cách hay thiên phú, hai người bọn họ vẫn rất xứng đôi".
"Nối lại tiền duyên?"
Tiếng bàn luận vang lên không ít, vốn không nghĩ hai người có thể trở lại, nhưng nay Triệu Bân cũng đã lên tiếng, cho nên chuyện này tất nhiên là có thể rồi! Không chừng còn đặc biệt có rượu mừng để uống.
"Thật không giống Triệu Bân mà ta biết".
Tiểu Hắc mập lẩm bẩm, nhóc hám tiền cũng chớp mắt, cảm thấy không đúng lắm.
Rất hiển nhiên, cô ta đang bị hắn sỉ nhục. Trước mặt nhiều người như vậy mà bị em rể sỉ nhục, đường đường là thiên chi kiêu nữ, bây giờ chẳng những không còn đường lui, mà còn mất hết mặt mũi.